Vạn Cổ Cuồng Đế

Mộ lão nhân có tu vi Thánh nhân viên mãn cảnh, đứng hàng thứ 87 trên Thánh bảng viên mãn cảnh.

Thánh bảng viên mãn cảnh chỉ có 100 vị, bất kỳ một ai có thể đạt đến Thánh nhân viên mãn cảnh đều là những nhân vật kinh thiên động địa trên đại lục.

Toàn bộ đại lục, Đại Thánh không ra, bọn hắn chính là kẻ mạnh nhất.

Bất kỳ một ai có thể bước vào Thánh bảng viên mãn cảnh, dù ở bất cứ nơi đâu trên đại lục đều nhận được lễ ngộ tôn quý nhất.

Cho nên địa vị của Mộ lão nhân ở Phúc Hải thánh quốc vượt xa mấy vị nguyên lão.

Cố Khinh Yên tỏ vẻ ngưng trọng, tay ôm Chanh Quang hóa thành một đạo hào quang, ý đồ bay vòng qua Mộ lão nhân.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện trước mặt, lần nữa cản đường nàng.

"Lão già đáng ghét!"

Cố Khinh Yên hận đến nghiến răng, lão già nửa chết nửa sống này quá mạnh mẽ, nàng không dám ra tay cùng lão đánh một trận, nhưng bây giờ muốn trốn lại trốn không thoát.

Đám nhân tộc trong thành Thạch Nghĩ thấy vậy đều nhẹ giọng thở dài, Phúc Hải thánh quốc quá mạnh mẽ, là một Thánh quốc rất xa xưa được truyền thừa từ thời thượng cổ, ai cũng không biết bọn họ rốt cuộc mạnh cỡ nào, bên trong lại ẩn giấu bao nhiêu nhân vật kinh thế hãi tục.

Bằng vào hai nữ nhân mà muốn cứu người từ trong tay Phúc Hải thánh quốc, chuyện này căn bản là nói mơ giữa ban ngày, hoàn toàn không có khả năng. Huống chỉ chúa tể chân chính của thành Thạch Nghĩ chính là Thạch Nghĩ tộc, cho đến bây giờ bọn họ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.


"Không có đường để đi rồi."

Vân Phong Dật khẽ lắc đầu, trong lòng rất là cảm khái, đám người Tịch Thiên Dạ mỗi một người đều là thiên tài bậc nhất, nhưng quá dễ xúc động, hành động không dựa vào lý trí, nếu bọn họ biết giấu tài, yên lặng trưởng thành, tương lai chưa hẳn phải e ngại Phúc Hải thánh quốc.

Dù sao năm đó, Phúc Hải thánh quốc vô cùng kiêng kỵ Thủy tổ học viện Trường Thương.

Tuy là con cưng của trời, nhưng nếu chưa trưởng thành, bọn hắn vẫn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng.

"Người trẻ tuổi, lão hủ vốn không nên lấy lớn hiếp nhỏ, đáng tiếc các ngươi đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Phúc Hải thánh quốc chúng ta."

Mộ lão nhân nhàn nhạt nhìn Cố Khinh Yên, đối với hắn mà nói, tự mình ra tay đối phó một thiếu nữ tuổi trẻ thật có chút hạ thấp thân phận của hẳn. Nhưng nữ tử trước mắt không đơn giản, nếu hẳn không ra tay, những người khác sợ là rất khó bắt lấy nàng.

"Lão già đáng ghét, đừng ở đó giả mù sa mưa, ngươi rõ. ràng là một lão già không biết xấu hổ. Cố Khinh Yên lạnh lùng nói.

“Miệng lưỡi chua ngoa!"

Mộ lão nhân lườm Cố Khinh Yên một cái, đột nhiên duỗi tay ra vỗ xuống.

Là một người luôn nhìn từ trên cao xuống, bất cứ chuyện gì có thể ra tay để giải quyết, hắn chưa bao giờ nói nhảm.

Con ngươi Cố Khinh Yên co rút lại, cả người căng cứng, một chưởng của Mộ lão nhân nhìn như vô cùng đơn giản, nhưng nàng lại cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng không gì sánh được. Mặc dù tu vi cùng thực lực nàng không thua kém Cố Vân, cũng tu thành Thánh nhân thượng vị cảnh, nhưng Mộ lão nhân không phải Nhậm An Tỉnh, cả hai chênh lệch quá lớn.


Cố Khinh Yên ý đồ tránh né một chưởng kia, nhưng sau cùng lại phát hiện căn bản không thể tránh thoát, chỉ có thể đối cứng.

Phanh!

Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, âm thanh không quá kịch liệt, đám mây trên bầu trời gần như không có gì thay đổi, phảng phất như vừa rồi thật chỉ một chưởng bình thường, nhưng Cố Khinh Yên lại té bay ra ngoài, một đường đánh vỡ mấy tòa nhà lầu, cuối cùng chật vật rơi xuống quảng trường trước Vân Lạc điện, ngay cả mặt đất cũng bị lõm thành một cái hố to.

Từ chỗ nào đến, lại về ngay nơi đó.

"Cố Khinh Yên!”

Vẻ mặt Cố Vân hơi đổi, bỗng nhiên một kiếm đẩy lùi Nhậm An Tinh, sau đó lách mình đi đến cái hố ôm Cố Khinh Yên ra.

Phốc!

Sắc mặt Cố Khinh Yên tái nhợt như tờ giấy, máu tươi không ngừng theo khóe môi tràn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Một chưởng Vô cùng đơn giản, thế mà hủy diệt một phần ba sinh cơ trong cơ thể nàng, thật đáng sợ...!

Cố Vân cũng âm thầm kinh hãi, nhìn về Mộ lão nhân với ánh mắt kiêng dè. Chẳng lẽ thực lực Mộ lão nhân đủ để diệt sát Thánh Nhân thượng vị cảnh, hơn nữa chỉ cần mấy lần công kích là đủ.


"Việc này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi không nên tới." Cố Vân khẽ thở dài.

Cố Khinh Yên xuất hiện, mặc dù nàng có chút cảm động, nhưng lại càng áy náy trong lòng, dù sao việc này không có quan hệ gì với Cố Khinh Yên, nếu bởi vì nàng mà mất mạng nơi này, thật sự là không đáng.

"Tiểu thư, cũng bởi vì ta..."

Chanh Quang cúi đầu, trong mắt tràn đầy thống khổ, hai hàng nước mắt chạy xuống. Nếu không phải vì nàng, tiểu thư cũng sẽ không mạo hiểm chạy đến thành Thạch Nghĩ.

Nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, mới vừa đi ra khỏi đệ tử quan đã bị đám người Phúc Hải thánh quốc chặn đường, nàng trốn cũng không kịp.

"Hai người các ngươi đừng khóc sướt mướt như vậy, ta tới thành Thạch Nghĩ thành không phải vì các ngươi."

Cố Khinh Yên lau vết máu trên khóe môi, giấy dụa đứng lên, từ đầu đến cuối nàng chưa từng buông lỏng Huyết kỳ trong tay.

Cố Vân im lặng không nói, đến lúc này, lại mạnh miệng lại bướng bỉnh thì có ích lợi gì, nàng thật không ngờ Cố Khinh Yên sẽ đến.

Cố Khinh Yên lườm Cố Vân một cái, cười lạnh nói: "Tự mình đa tình, nếu không phải ta hiểu được tính cách của Tịch Thiên Dạ, hắn nhất định sẽ tới, ta cũng sẽ không tới cứu các ngươi. Nếu bốn người chúng ta cùng một chỗ tiến vào Thế Giới Thiên Thê, vậy thì phải cùng đi ra."

"Bây giờ sợ là không ra được." Cố Vân than nhẹ.

Cố Vân vốn dự định là lén cứu Chanh Quang đi, nhưng không ngờ nháo đến cuối cùng, lại rơi vào tuyệt cảnh.

"Đều tại ta, tất cả đều tại ta." Chanh Quang cúi đầu, trong mắt tràn đầy hối hận.


"Sư phụ, ngài có thể cứu các nàng hay không, các nàng đều là nữ thiên kiêu của Lan Lăng quốc chúng ta."

Trong một tửu lâu tráng lệ cao mấy trăm mét gần đó, một thiếu nữ áo trắng đang cầu khẩn một lão nhân mặc áo đen.

Lão nhân kia nhìn có vẻ rất bình thường, phảng phất như chỉ là một lão già, nhưng khuôn mặt hồng hào, hoặc là nói, tỉnh khí thần của lão vô cùng no đủ, căn bản không giống một lão. nhân già nua.

Lão nhân áo đen dáng người thẳng tắp, chắp tay sau lưng, tầm mắt nhìn về phía hoàng cung.

"Sư phụ... Ngài thần thông quảng đại như vậy, cứu các nàng có được hay không..."

Thiếu nữ áo trắng điềm đạm đáng yêu nhìn về lão. Nàng không phải ai khác, chính là Lục Tâm Nhan Long Nha Tông.

Nói đến mấy tháng qua, Lục Tâm Nhan có được những trải nghiệm không tầm thường, sau khi nhận được Thiên Lan lệnh từ Uyển Thù lâu, nàng liền rời khỏi thành Lô Hề, ở trong di tích Thiên Lan xông xáo. Cũng thật không ngờ, vậy mà để cho nàng đạt được một cơ duyên tạo hóa không tệ, cũng vì cơ duyên này, giúp cho nàng bái nhập vào môn hạ của một cường giả thần bí, ngắn ngủi trong vòng mấy tháng, tu vi của nàng đột nhiên tăng mạnh, đã vứt xa thiếu niên thiếu nữ cùng thế hệ ở Lan Lăng quốc.

"Không phải là sư phụ không muốn cứu, mà là không cứu được..." lão giả lắc lắc đầu nói.

"Ngài cũng không cứu được?”

Trong đôi mắt Lục Tâm Nhan tràn đầy ngạc nhiên, trong thời gian qua nàng luôn đồng hành cùng sư phụ, nàng rất rõ ràng sư phụ mạnh mẽ cỡ nào, rất nhiều cường giả trên đại lục nhìn thấy sư phụ đều vô cùng cung kính.

Dưới cái nhìn của nàng, Mộ lão nhân Phúc Hải thánh quốc không có khí tràng mạnh mẽ cùng uy nghiêm như sư phụ a.

Lão giả hình như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Lục Tâm Nhan, hừ lạnh một tiếng nói: " Mộ lão nhân thì sao, vi sư đương nhiên không để vào mắt, nhưng Phúc Hải thánh quốc không dễ trêu chọc, lần này bọn họ đến di tích Thiên Lan là có chuẩn bị kỹ càng, mà trong đội ngũ bọn họ thì có một người không thua kém vi sư, mà người kia hẳn là đang ở trong hoàng cung."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận