Ngay tại khi mấy người Cố Vân đang sầu lo, Cửu Tầng cốc đột nhiên sáng lên một đoàn ngũ thải tiên quang, một khắc sau, toàn bộ thiên địa đều triệt để bị chẩn động.
Năng lượng triều tịch kinh khủng quét sạch trên bầu trời, phẳng phất một đầu cái thế Ma Long đang phóng lên không trung, làm toàn bộ bầu trời vặn vẹo.
Từng cỗ khí tức cường đại đến đáng sợ dâng lên từ trong Cửu Tâng cốc, trong chốc lát đã điên cuồng đụng vào nhau.
Toàn bộ từ tầng thứ nhất đến tăng thứ sáu của Cửu Tầng cốc đều có một chấn động vô cùng mạnh, ma thú vô cũng vô tận ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm ồn ào vô cùng,
Cố Vân hoảng sợ nhìn vào chỗ sâu của Cứu Tăng cốc, thiên địa dị tượng kinh người như thế thì đến cùng Tịch Thiên Dạ đã gặp phải nguy hiểm đến bực nào? Nhất là bảy khí tức trong đó, đáng sợ như thượng cổ hung long, cho dù có cách xa hơn vạn dặm nàng cũng phải hãi hùng khiếp vía một trận.
Bảy đạo khí tức kia, bất luận một đạo nào cũng có khả năng miểu sát nàng, mà nàng căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng nào.
"Trong Cửu Tầng cốc sao lại có ma thú đáng sợ như thế?" Cố Khinh Yên đứng thẳng lên, ánh mắt rung động nhìn vào chỗ sâu của Cửu Tầng cốc.
Bảy đạo khí tức kia hầu như có thể so sánh với Tà Uyên Hậu, tất cả bảy con thượng cổ ma thú cùng cấp độ với Tà Uyên Hậu, dù chỉ là một suy nghĩ đã làm nàng lạnh cả người.
Mấy người Linh Lan Nặc liếc nhìn nhau, rất nhanh đã biết được Tịch Thiên Dạ hẳn đã gặp phải bảy con thượng cổ ma thú kinh khủng ở tầng thứ sáu kia.
Tang thứ sáu của Cửu Tăng cốc bọn hẳn cũng đã xâm nhập qua, bất quá nhờ việc sử dụng món bảo vật có thể ẩn tàng hành tung của Hắc Bạch thần thành nên không có bị phát hiện.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám đứng ở lối vào nhìn lần mà căn bản không có dám xâm nhập vào trong.
Băng vào tụ vi thế này của bọn hẳn, một khi xâm nhập vào tầng thứ sáu cơ hồ hắn phải chết không nghi ngờ, món chí bảo kia cũng không có khả năng giúp bọn hẳn ẩn tàng vĩnh viên.
Bọn họ không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ vì Thánh Nhân quả mà dám liều lĩnh xông vào tầng thứ sáu cứng rắn đối đầu với bảy con ma thú kia.
Bảy con ma thú kia dù cho đặ trong Hắc Bạch thần thành cũng là tồn tại thuộc về thế hệ trước, đương nhiên nó cũng rất khó giải quyết.
Âm thanh chiến đấu vang lên bên tai không dứt, toàn bộ mấy tầng đầu của Cửu Tâng cốc phẳng phất như bị lật tung lên.
Cố Vân nhịn không được muốn xâm nhập vào trong nhưng lại bị Cố Khinh Yên ngắn cản lại, với tu vi này của các nàng mà xâm nhập vào trong đó không khác nào là đi chịu chết, thậm chí còn chưa gặp mặt được Tịch Thiên Dạ, chỉ với năng lượng dư âm của cuộc chiến đã có thể khiến các nàng chịu trọng thương rồi. Các nàng không thể đi tìm Tịch Thiên Dạ, dù tìm được cũng chỉ là gánh năng mà thôi.
"Thất tỷ" Mấy thiếu niên của Hắc Bạch thần thành nhìn về phía Linh Lan Nặc.
Linh Lan Nặc khế lắc đầu, thần sắc ngưng trọng, nhìn vào sâu trong thung lũng không nói gì, hiện tại việc mà bọn họ được cũng là chờ đợi kết quả cuối cùng của cuộc chiến thôi chứ bằng vào lực lượng của mọi người ở đây căn bản không trợ giúp được gì.
Món bảo vật mà bọn họ mang ra từ Hắc Bạch.
thần thành cũng chỉ có công dụng ẩn nấp hành tung thôi, không có bất kỳ sức chiến đấu nào, lúc này nàng đưa nó cho Tịch Thiên Dạ cũng không có giúp ích được gì.
Chiến đấu kinh người bộc phát trong tầng sáu của Cửu Tăng cốc, sau đó không ngừng lan ra bên ngoài, mỗi thời khắc chiến trường đều phát sinh biến hóa.
Ngắn ngủi trong chốc lát, chiến đấu đã từ tầng thứ sáu di dời sang tầng thứ ba, trên đường đi có không biết bao nhiêu ma thú bất hạnh bị tai bay vạ gió, chết trong dư âm của trận đấu, bị năng lượng triều tịch cưỡng bạo giết chết nên trên đường đi khắp nơi đều là thì thể của ma thú.
Cố Vân cùng Cố Khinh Yên nhẹ nhàng thớ ra một hơi, hiển nhiên Tịch Thiên Dạ cũng không bị đánh tan thành mây khói ngay lập tức, chiến trường không ngừng di dời ra phía ngoài, hiển nhiên Tịch Thiên Dạ đang cố gắng hết sức phá vây ra ngoài.
Bất quá theo sự di chuyển dần của Tịch Thiên Dạ thì số lượng ma thú gia nhập vào chiến trường cũng càng nhiều lên, những con ma thú đang chiếm cứ tầng năm cũng nhao nhao xuất thú, mặc dù bọn hắn không uy hiếp được Tịch Thiên Dạ nhưng số lượng chúng lại rất nhiều, không cách nào giết chết hết được, chúng cũng tạo ra phiền toái không nhỏ cho hắn.
Chiến đấu trong sơn cốc quả thực kinh thiên động địa, ròng rã một canh giờ, chỉ thấy một đạo ngũ thải tiên quang bản ra từ trong Cửu Tầng cốc, một đường bay về phía xa bầu trời, một đoàn ma thú đẳng sau truy sát, một mực đuổi giết không tha.
Cố Vân cùng Cố Khinh Yên hai mặt nhìn nhau, hữu tâm muốn đuổi theo nhưng căn bản không đuổi kịp.
Tốc độ của Tịch Thiên Dạ quá nhanh, các nàng chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi của hắn mà thôi, nhưng chí qua mấy lần lấp lánh cũng đã không nhìn thấy nữa.
Bất quá các nàng lại nhẹ nhàng thở ra, Tịch Thiên Dạ đã thành công xông ra khỏi Cửu Tâng cốc, đã không còn dính quẫn cảnh bị bốn phương tám hướng ma thú vây quanh, theo thời gian trôi qua, những ma thú đuổi giết càng ngày càng ít, dù sao cũng không phải ma thú nào cũng có thể theo được tốc độ Tịch Thiên Dạ.
“Thật mạnh!"
Linh Lăn Nặc cực kỳ chấn động nhìn qua đoàn ngũ thải tiên quang lóe lên rồi biến mất trước mắt kia, trong lòng đều kinh hãi cùng chấn kinh.
Cùng là người trẻ tuổi sao Tịch Thiên Dạ lại mạnh đến thế?
Những thiếu niên Hắc Bạch thần thành đều trợn mắt há mồm, ánh mắt tràn đầy khâm phục, cực kỳ. rung động.
Xâm nhập vào tầng thứ sáu của Cửu Tầng cốc, bị nhiều ma thú vây quanh như vậy mà còn có thể xông ra ngoài, dù cho cường giả thế hệ trước của Hắc Bạch thần thành cũng không có mấy người làm được.
Lúc này, mặc dù Tịch Thiên Dạ chỉ là một người trẻ tuổi nhưng sợ rằng hẳn có thể xếp vào top cường giả của Hắc Bạch thần thành đi.
Mấy người Linh Lan Nặc lại không biết được, tu vi của Tịch Thiên Dạ căn bản không có cao như trong tưởng tượng của họ, chỉ là mượn nhờ Ngũ Hành linh thể mới có thể một mực kiên trì bất bại mà cũng bởi vì khí tức của Ngũ Hành linh thể quá mức cường thịnh nên bọn hắn không có nhìn ra được kỳ thật Tịch Thiên Dạ không có đột phá lên thánh cảnh mà chỉ dừng lại ở mức Tôn cảnh mà thôi.
Tịch Thiên Dạ đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người, mấy người Cố Vân bất đắc dĩ chỉ có thể đứng ở đây để chờ đợi.
Thời gian một ngày dần đần trôi qua, Cố Vân cùng Cố Khinh Yên đã đứng ngồi không yên, chuẩn bị đi tìm kiếm Tịch Thiên Dạ thì một đạo lưu quang nhàn nhạt bay tới, chớp động mấy cái đã đi đến trước vách núi
Quang mang thu liễm, một thiếu niên áo trắng xuất hiện trước mặt mọi người, không phải Tịch Thiên Dạ thì là ai đây.
Chỉ thấy thần sắc của Tịch Thiên Dạ khá mỏi mệt, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt thanh tịnh giờ ảm đạm vô quang, khí tức trên người thì yếu ớt đến mức không thể cảm nhận được.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi không sao chớ?"
Cố Vân nhịn không được bước lên phía trước, bắt lấy cánh tay của Tịch Thiên Dạ, lo lắng hỏi.
Cho dù ai cũng có thể nhìn ra, trạng thái của Tịch Thiên Dạ rất kém cỏi, hiển nhiên dưới quá trình bảy con thượng cổ ma thứ truy sát, hắn đã như nỏ mạnh hết đà rồi.
Những người khác cũng xông tới trước tiên, từng ánh mắt không ngừng đảo trên người Tịch Thiên Dạ.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, dù cho cả người hắn hư nhược nhưng hẳn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Kỳ thật sở dĩ hắn suy yếu như vậy cũng không phải bởi vì thụ thương quá mức nghiêm trọng, Ngữ Hành linh thể được thi triển ra, bảy thượng cổ ma thú kia rất khó làm bị thương hắn.
Mà thực tế, bởi vì phụ tải của việc thi triển ra trạng thái hoàn chỉnh Ngũ Hành linh thể quá lớn, làm hắn tiêu hao rất nhiều nên mới suy yếu như vậy.
Đám ma thú truy sát đến cuối cùng cũng chỉ còn lại đầu thượng cổ cự bằng kia mới có thế theo hắn thôi, hai bên dây dưa, truy đuổi với nhau cả ngày cuối cùng đầu cự bằng kia kiệt lực mới bất đắc dĩ rời đi.
"Thánh Long thảo!"
Tịch Thiên Dạ đưa một gốc cỏ nhỏ cho Linh Lan Nặc, sau đó đi đến một gốc cây cổ thụ, khoanh chân tĩnh tu.