Vạn Cổ Cuồng Đế

Không chỉ có Lâm Anh Hán, các đệ tử Kiếm Đế cung khác cũng đồng dạng nhìn trân trân vào thân ảnh vừa đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.

Vẻ ngoài giống nhân tộc như đúc, thân thể khôi ngô cao năm sáu mét... Còn không phải là thần mạch nhân tộc trong truyền thuyết sao...

Bọn hắn vừa mới hớn hở tán gẫu, nghe qua thì am hiểu lầm. Kì thực hỏi tới người đã từng gặp qua thần mạch nhân tộc một lần thì chưa có ai.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi đổi ý rồi?"

Linh Lan Nặc rất cao hứng nhìn Tịch Thiên Dạ, cho rằng Tịch Thiên Dạ thay đổi chủ ý, đến Đấu Chiến cung tìm nàng.

Vị thần mạch nhân tộc xuất hiện sau lưng ấy, không phải ai khác chính là Linh Lan Nặc.

Kỳ thật vào thời điểm Tịch Thiên Dạ vừa đặt chân tới cổng Đấu Chiến cung, nàng liền cảm ứng được khí tức của hẳn, thế là vội vàng tìm đến.

"Tới tham gia góp chút náo nhiệt”

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

Hắn đương nhiên sẽ không nói:

"ta chuẩn bị tới Đấu Chiến cung vét một món lớn, đào hố chơi xỏ những kẻ có tiền ở Hắc Bạch thần thành các ngươi”.

Quá tốt rồi, ta mới nói mà ngươi thật sự đến, hôm nay Đấu Chiến cung tổ chức thi đấu cạnh tranh tinh anh số một. Bằng năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể biểu hiện tại giải này một phen."

Linh Lan Nặc đầy phấn khởi, bằng hữu của mình bị người đồng tộc xem thường, nàng rất là biệt khuất.


Huống chỉ nàng biết Tịch Thiên Dạ thật sự rất mạnh mẽ, căn bản không kém so với thần mạch nhân tộc các nàng, thậm chí còn mạnh hơn.

Lâm Anh Hán cùng với những môn đệ Kiếm Đế cung nọ trợn mắt há hốc mồm nhìn Tịch Thiên Dạ, căn bản không có ngờ tới tên này lại quen biết người của thần mạch nhân tộc!

Hơn nữa, thiếu nữ thần mạch nhân tộc trước mắt rõ ràng là có chủ tâm tìm kiếm Tịch Thiên Dạ.

Trong mắt Lâm Anh Hán tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, phẳng phất như gặp quỷ.

Thần mạch nhân tộc a!

Chỉ nhân tộc có thần linh huyết mạch vĩ đại trong cơ thể, Tịch Thiên Dạ làm sao có thể quen được?

Cả hai căn bản không thuộc cùng một thế giới.

Tới hẳn còn không có chút cơ hội nào tiếp xúc với thần mạch nhân tộc, một gã Tịch Thiên Dạ tôm tép không có danh tiếng gì, làm sao có thể quen biết thần mạch nhân tộc.

"Đừng xếp hàng, theo ta đi. Bọn họ đều là bằng hữu của ngươi a? Toàn bộ theo ta, không căn mua vé vào cửa”

Linh Lan Nặc nhiệt tình nói với đám đông, lúc này mới liếc mắt qua mấy người Lâm Anh Hán, chứng kiến bọn họ đang đọc tên mua phiếu thì mỉm cười, nhắc cả bọn ngừng tay.

Trong ý thức của nàng, đến Đấu Chiến cung không cần mua phiếu?

Dĩ nhiên chuyện này là bất khả thi.

"Vừa đủ, chúng ta tiết kiệm được tiền vé vào cửa."


Cố Khinh Yên mỉm cười, đánh mắt lườm Lâm Anh Hán rồi lắc đầu bỏ đi theo Linh Lan Nặc.

Lâm Anh Hán hơi có chút xấu hổ nối gót sau lưng đám Tịch Thiên Dạ. Có thể có cơ hội tiếp xúc cùng thần mạch nhân tộc thì hẳn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, căn bản cũng không có khả năng cự tuyệt hảo ý của Linh Lan Nặc.

Từ giờ về sau ở Nam Man đại lục, chỉ cần nói hắn từng quen biết thần mạch nhân tộc, liền có thể oai phong đến chết.

Tu sĩ đến Thiên Lan di tích mặc dù nhiều, nhưng. đám tiểu bối bọn hẳn căn bản không có cơ hội tiếp xúc cùng giới cao tầng thực sự ở Hắc Bạch thần thành.

"Vị... huynh đệ ngươi thật giỏi... Tại hạ bội phục..."

Để giải tỏa sự xấu hổ, Lâm Anh Hán hào póng ra mặt giơ ngón tay cái về phía Tịch Thiên Dạ, ban đầu hắn định gọi tên Tịch Thiên Dạ, nhưng nghĩ kĩ lại mới nhận ra mình căn bản không nhớ Tịch Thiên Dạ tên là gì... Vừa rồi lúc Hướng Thiên Huân giới thiệu, hắn chỉ chăm chăm đặt sự chú ý lên người hai vị tuyệt thế mỹ nhân, căn bản không để tâm đến Tịch Thiên Dạ.

Đến mức những môn đệ Kiếm Đế cung khác cũng đồng dạng không gọi nổi tên Tịch Thiên Dạ, vốn bọn hắn không để Tịch Thiên Dạ vào mắt.

Chỉ bất quá, hiện tại hết thảy môn đệ Kiếm Đế cung đó nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt khác biệt.

Một gã tu sĩ Nam Man đại lục, thế mà quen biết thần mạch nhân tộc, quan hệ rõ ràng không phải tầm thường.

Vậy thì không hề đơn giản, sâu không thể dò nổi.

Cơ hồ hết tháy đám người Kiếm Đế cung đều đang mò đoán thân phận Tịch Thiên Dạ là gì, Chuyện trước đó ai cũng thờ ơ, giờ người người đều tập trung vào..

Cố Vân thấy cảnh này trong lòng có tiếu ý, bất quá cũng không nói gì thêm, chỉ là một đám thiếu niên thiếu nữ có mấy phần ngạo khí mà thôi.


Thời trẻ tuổi khinh cuồng làm gì có ai thành thục cho được?

Cố Khinh Yên thì lắc đầu, cũng may Thải Thận Nhĩ che khuất khí tức cùng tướng mạo của mình, nếu không để mấy tiểu tử Kiếm Đế cung nọ trông thấy, sợ là sẽ càng thêm hỗn loạn.

Đến lúc đó rất có thể là thân phận đại sư huynh của Lâm Anh Hán cũng không trấn áp được một đám người cạnh tranh không biết sống chết lồi ra.

Linh Lan Nặc đi trước dẫn đường, một mạch đi xuyên qua tầng tầng cửa cung càng lúc càng rộng lớn hơn, càng đi lại càng u tĩnh, di chuyển đều thông suốt.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Chấp sự Đấu Chiến cung nhìn thấy Linh Lan Nặc hết thảy đều hành lễ rất cung kính.

Lâm Anh Hán cảm thán trong, cái gì mới là quý tộc cao tầng, cái gì mới là đặc quyền, giờ đều đã hiển lộ rõ rệt.

"Nguồn gốc sâu xa của Đấu Chiến cung lâu đời đến mức thượng cổ, nghe nói có ngược dòng tìm lại cũng không thể biết được, hoàn toàn bị dòng sông lịch sử che khuất từ thời đại Thái cổ.

Lịch sử giai đoạn này hiện đã không thể khảo sát được, nhưng tại thời đại thần thoại thượng cổ, Đấu Chiến cung lại vẫn cứ thịnh hành phồn vinh, hết thảy tu sĩ trong thế giới Thái Hoang, bất luận là nhân tộc hay dị tộc, đều coi việc gia nhập Đấu Chiến cung làm đấu sĩ là vinh dự”

"Ở thời kỳ thượng cổ thần thoại, phàm là nơi có sinh linh thì ắt sẽ có Đấu Chiến cung”

Trên đường đi, Linh Lan Nặc giảng giải lịch sử sâu xa của Đấu Chiến cung cùng đoàn Tịch Thiên Dạ.

Đấu Chiến cung ở Hắc Bạch thần thành truyền thừa từ Thiên Lan thần tông, lúc ấy trong Thiên Lan thần tông tồn tại mấy toà Đấu Chiến cung, lịch Đại Tông chủ đều được tôn sùng. Cho thấy rõ ràng những năm tháng đó Đấu Chiến cung có địa vị cao tới mức nào.


"Những người gia nhập Đấu Chiến cung sẽ có danh xưng đấu sĩ, mà kỳ thật sinh linh bên trong Hắc Bạch thần thành cũng toàn là đấu sĩ cả.”

Linh Lan Nặc cười nhạt nói. Có phần kiêu ngạo, nàng rút ra một tấm huy chương tùy thân, rung rinh trước mặt mọi người.

"Danh xưng của ta ở Đấu Chiến cung là bạch ngân thánh đấu sĩ."

Khoảnh khắc nói đến mấy chữ bạch ngân thánh đấu sĩ, rõ ràng Linh Lan Nặc coi nó là một chuyện vô cùng vinh dự, khắp khuôn mặt tỏa ra hào quang xinh đẹp.

Lâm Anh Hán cùng mọi người ở Kiếm Đế cung âm thầm kinh hãi, hết thảy sinh linh trong Hắc Bạch thần thành đều là đấu sĩ ở Đấu Chiến cung...

Sức ảnh hưởng của Đấu Chiến cung, không phải là quá kinh khủng vậy chứ...

Phải biết ngay cả trong Hắc Bạch thần thành, vì lợi ích, vì khác biệt chủng tộc mà dẫn đến đủ loại đấu đá.

Nghe nói lục đại thần tộc trong Hắc Bạch thần thành, quan hệ cũng không hòa thuận hoàn toàn.

Nơi nào có sinh linh, chắc chắn sẽ có tranh đấu.

Đấu Chiến cung có thể thống nhất toàn bộ sinh linh Hắc Bạch thần thành lại với nhau, dù cho không có quyền chấp hành điều gì, nhưng lực ảnh hưởng nhưng cũng không gì sánh kịp.

Cố Vân nội tâm thở sâu, trong đôi mắt đẹp tràn đãy kinh hãi.

Nghe qua Linh Lan Nặc giới thiệu, nàng rốt cục có thể xác định, Đấu Chiến cung này cùng Đấu Chiến cung ở Thái Hoang thế giới kia không hề khác gì nhau, cả hai có cùng nguồn gốc.

Hắc Bạch thần thành phong bế mấy chục vạn năm, thế mà vẫn có Đấu Chiến cung truyền thừa lưu giữ lại, có thể nói là không tưởng.

Nàng một lần nữa nảy sinh cảm giác, sức ảnh hưởng của Đấu Chiến cung cùng địa vị của họ trong Thái Hoang trong thế giới, sợ là vượt xa khỏi tưởng tượng của nàng.

Những gì nàng thấy, đoán chừng vén vẹn chỉ là một góc của núi băng mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận