"Ai là người ban bố treo thưởng?"
Biểu lộ Linh Lan Nặc cực kỳ khó coi, con mắt trừng về phía một tộc nhân của thần mạch nhân tộc.
Tên tộc nhân của thần mạch nhân tộc kia khúm núm, vẻ mặt do dự không dám nói, hiển nhiên, thân phận người ban bố ra giải thưởng này không hề đơn giản.
"Vẫn Nham Thánh Hoàng.”
Một thanh âm than nhẹ vang lên từ phía sau Linh Lan Nặc, Linh Thiên Điêu đi từ trong cung điện ra, ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Linh Lan Nặc nghe thấy vậy thân thể khẽ run lệ, vẻ mặt vô cùng băng lãnh.
Là hắn!
Là đầu chó dại kia làm loạn!
Trong lòng Linh Lan Nặc thầm hận, làm như thế khác nào bôi đen danh dự của thần mạch nhân tộc, thật là không có giới hạn.
Nham Thánh Hoàng làm việc nhìn như điên điên khùng khùng nhưng thực chất là đang làm việc cho tên kia."
Linh Thiên Điêu thản nhiên nói.
'Vẻ mặt Linh Lan Nặc ngưng tụ, ngay khi Linh Thiên Điêu nói xong, con ngươi nàng bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Đã có quan hệ với người kia tức là dính dáng đến toàn bộ thần mạch nhân tộc, thậm chí là vấn đề nội đấu của cả Hắc Bạch thần thành.
Linh Thiên Điêu nhàn nhạt lườm Linh Lan Nặc, không nói thêm gì nữa.
Nội bộ của thần mạch nhân tộc phức tạp, thân phận của Linh Lan Nặc chỉ thấy được một mặt ngoài thôi nhưng hẳn lại có thể nhìn thấy sâu vào vấn đề.
Về vấn đề của Tịch Thiên Dạ thì người kia vẫn luôn không cùng quan điểm với thành chủ nên việc phát sinh tranh chấp trong không gian đấu chiến không có đơn giản như vậy.
Treo giải thưởng trên trời để tất cả những người tham gia thi đấu trong không gian thứ bảy truy nã Tịch Thiên Dạ là ý tứ của người kia, những người khác căn bản không có quyền lực cùng đảm lượng dám làm ra sự tình gây mất công bằng trong cuộc thi thế này.
“Thành chủ không quản chút nào sao?"
Linh Lan Nặc nhịn không được nói.
"Nếu như quản được thì đã làm sớm rồi. Hiện tại thời buổi rối loạn, ma tộc ngo ngoe muốn động, Hắc Bạch thần thành phải an ổn lại, không thể xung đột nội bộ trên quy mô lớn được."
Linh Thiên Điêu thản nhiên nói.
"Trên thực tế người chủ trương việc bắt Tịch Thiên Dạ kia mà không bị thành chủ đè ép thì hiện tại rất có thể hẳn đã bị mang đi từ lâu rồi.
Mấy cái hành động nhỏ trong đấu chiến không. gian kia mục đích của nó căn bản không phải vì tôn nghiêm của thần mạch nhân tộc, đó chẳng qua là cái cớ mà thôi.
Mục đích thực sự của nó là khiến cho Tịch Thiên Dạ gây mâu thuẫn với thần mạch nhân tộc, đẩy hai bên vào thế đối lập, không cách nào hòa hợp được để bức bách thành chủ đại nhân tỏ thái độ sau cùng.
Cố Nhai thần miếu, bầu trời đột nhiên rơi xuống những bông tuyết.
Thanh niên áo lam bước từng bước đến phía Tịch Thiên Dạ, mỗi bước đi thân thể hắn liền biến lớn thêm
một chút cuối cùng cơ thể hẳn đã làm rách quần áo, từng sợi quang mang màu vàng lóe lên từ dưới những mảnh vải rách rưới.
Một đôi cánh tinh mỹ cổ điển màu vàng vươn ra từ dưới lớp quần áo của hẳn, linh hoạt vẫy vẫy trong không khí.
Thanh niên áo lam kia đã triệt để hóa thành một chiến sĩ ngân giáp với quang mang màu vàng băng lãnh mà cao quý, lân giáp tỉnh xảo sáng bóng cùng một đôi cánh tràn đầy lực lượng... Phẳng phất như thiên thần bước ra từ trong thần thoại đến nhân gian.
"Ngân sí thần tộc."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn sang một đôi cánh ngân quang lóng lánh kia.
Ngân sí thần tộc!
Là một trong sáu đại thần tộc của Hắc Bạch thăn thành, cực kỳ am hiểu tốc độ cùng lực lượng, thiên phú chiến đấu cũng khá cao.
Lục đại thăn tộc của Hắc Bạch thần thành lần lượt là Long Nhân tộc, Hàn Diễm Linh Tộc, Kim Diễm Linh Tộc, Ngân Sí Thần Tộc, Huyết Tinh Quỷ Tước Tộc.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Bất kỳ một huyết mạch thần tộc nào cũng cực kỳ lâu đời cùng cường đại, cơ hồ không kém thần mạch nhân tộc là bao nhiêu.
“Ngân Nhạc Anh!"
Khi thanh niên áo xanh kia xuất hiện, trong không gian quan chiến vang lên từng tiếng kinh hô.
Nhất là tộc nhân của Ngân Sí Thần Tộc, họ hét to nhất, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính cùng kinh sợ.
Ngân Nhạc Anh!
Một trong những tuyệt thế đại thiên tài của Ngân Sĩ Thần Tộc, thiên phú còn mạnh hơn cả Linh Quảng Hạ.
Mà Ngân Nhạc Anh mới tu luyện hơn tám mươi năm đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, chẳng những bước vào cấp độ Thánh Hầu mà trong những người cùng cấp độ cũng thuộc về hàng nhất lưu.
Nếu đặt trong Nam Man đại lục thì Ngân Nhạc Anh đã đạt đến cấp độ của mười hai Thánh Vương rồi.
“Tịch Thiên Dạ có phiền toái."
Lão già áo đen bên cạnh Lục Tâm Nhan ngưng trọng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lại gặp nhau lần nữa, mặc dù Tịch Thiên Dạ đã cường đại hơn nhiều, làm hắn phải lau mắt mà nhìn nhưng cũng không cách nào so sánh với nhất lưu Thánh Hầu được.
Đừng thấy Tịch Thiên Dạ có thể đánh bại tám tên cường giả của Thần Mạch nhân tộc gọn gàng linh hoạt như thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra lúc đó Tịch Thiên Dạ đã đi đến cực hạn, lực chiến đấu của hắn căng nhất cũng chỉ có thể so sánh với Thánh Hầu bình thường thôi, vẫn còn chênh lệch tương đối lớn với nhất lưu Thánh Hầu.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lục Tâm Nhan thấy vậy lập tức khẩn trương.
Lão nhân áo đen không nói thì có thể làm cái gì? Trong đấu chiến không gian thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Tên thanh niên của Ngân Sĩ Thần Tộc kia quá mức cường đại, cho dù là hân cũng không phải là đối thủ.
“Ha ha, Tịch Thiên Dạ, cho ngươi phách lối! Bản tiểu thư nhìn xem ngươi có thể cười đến lúc nào."
Thất tiểu thư của Huyết Tinh Quỷ Tước Vân vỗ tay cười to, sau khi biết được Tịch Thiên Dạ bị treo thưởng thì nàng cực kỳ cao hứng.
Cái tên thổ dân ghê tởm của Nam Man đại lục kia cũng muốn diễu võ giương oai tại Hắc Bạch thần thạch, nằm mơ đi!
Ánh mắt Tả Tước Vân tràn đầy vẻ khinh thường, với nàng Tịch Thiên Dạ chỉ là được vận khí tốt mà thôi.
Bởi vì những hạt giống cường giả mạnh nhất của thần mạch nhân tộc căn bản không có ở không gian đấu chiến thứ bảy, tỷ như tên thiên tài tuyệt diễm Linh Thiên Dụ cùng với Linh Thiên Hùng, hai người này đều là cao thủ cấp độ Thánh Vương, nhất là Linh Thiên Dụ được vinh dự là tộc nhân có thiên phú cao nhất trong vạn năm qua của thần mạch nhân tộc. Tuổi nhỏ mà đã đạt đến Thánh Vương cảnh mà còn là cường giả khá mạnh trong đó.
Hai người bọn họ nếu được phân đến không gian đấu chến thứ bảy thì chỉ cần duỗi một ngón tay ra cũng có thể bóp chết Tịch Thiên Dạ.
Linh Quảng Hạ?
Trong đám người thi đấu giải Thôi Xán Chỉ Tỉnh của thăn mạch nhân tộc lăn này chỉ có trình độ trung thượng mà thôi, số người mạnh hơn hắn không ít hơn năm người.
Chỉ bất quá bọn hẳn bị phân đến không gian đấu chiến khác chứ sao lại để cho Tịch Thiên Dạ có cơ hội phách lối như vậy.
"Bị treo giải với giá trên trời, để ta xem ngươi có thể sống như thế nào.”
Tả Tước Vân nhấp chén rượu hồng vào miệng. Đôi chân mềm mại, thon dài giao nhau, gợi lên cảm giác mềm mại mà đáng yêu, nhất là cặp mặt đào hoa đang nhìn vào hình ảnh bên trong kia tràn đầy vẻ nghiền ngắm.
Tịch Thiên Dạ giao thủ với Ngân Nhạc Anh không bao lâu đã rơi vào thế hạ phong.
Ngân Nhạc Anh đích xác rất mạnh, trong cấp độ Thánh Hầu hẳn có thể được xếp lên hàng đầu.
Tu vi của Tịch Thiên Dạ còn kém hơn rất nhiều so với hắn.
Oanh!
Ngân Nhạc Anh đánh ra một quyền đẩy lui Tịch Thiên Dạ, làm hắn đâm vào một tòa thần miếu phía sau lưng, khiến cả trụ trời tráng kiện kia bị nứt gãy.
Căn bản không cần bất cứ kỹ xảo gì, chỉ dùng lực lượng thuần túy đã có thể gắt gao áp chế Tịch Thiên Dạ.
Dưới lực lượng tuyệt đối của Ngân Nhạc Anh, Thần Ma Thủ cũng bị kích phá trong nháy mắt.
Ngân Nhạc Anh cười cạc cạc không ngừng, mười đầu ngón tay vạch lên trên người với một bộ dạng chuẩn bị tốt khi Tịch Thiên Dạ dừng lại.
"Tịch Thiên Dạ, bây giờ ngươi không khác nào một bánh trái thơm ngon, nếu ngươi biết được thưởng treo thưởng của mình chỉ sợ cũng sẽ không nhịn được mà tự đào thải chính mình. Tin rằng rất nhan sẽ có nhiều người tìm đến ngươi, ta nhất định sẽ thu thập người trước khi bọn họ đến, không để cho người khác cơ hội.”
Ngân Nhạc Anh cười quái dị, công kích cũng càng ngày càng lăng lệ và hung ác, cực kỳ trí mạng, căn bản không cho Tịch Thiên Da bất luận cơ hội thở dốc nào.