Hắc Bạch thần thành chỉ có mấy vị Đại Thánh hoàng cảnh, há có thể để người ta tùy tiện chém giết
Giá trị của Linh Hắc Đồng còn hơn cả một quân đoàn, một chiến dịch thẳng hay bại cũng thường được quyết định ở lực lượng cao nhất.
"Hắc Bạch thành chủ, ngươi mượn lực lượng của Hắc Bạch thần cung. Quả thực tại Hắc Bạch thần thành thì ngươi rất mạnh mẽ không ai có thể chống lại ngươi nhưng nếu ở bên ngoài Hắc Bạch thần thành thì chưa chắc”
Lão thôn trưởng chấp tay sau lưng, thản nhiên. nói.
Lão thôn trưởng vừa dứt lời chỉ thấy một cỗ khí tức kinh người phóng lên tận trời, cuồn cuộn mà lên, chấn thiên động địa khiến những đám mây trên chín tầng trời đều bị đánh tan.
Chỉ thấy mấy trăm người đến từ thôn nhỏ kia, tất cả đều đồng loạt phóng ra khí tức của mình, lực lượng vô tận khiến cho cả thiên địa tối tăm.
"Cái gì! Đám người kia lại có nhiều Đại Thánh hoàng cảnh như vậy!"
Không có khả năng, làm sao có thể! Đại Thánh hoàng cảnh chính là cực hạn tại di tích Thiên Lan, chỉ có đại thiên tài tuyệt thế vô song chân chính mới có thể tu thành, tại sao một lúc lại xuất hiện nhiều người như vậy, e rằng từ trước đến nay không có thời đại nào mà di tích Thiên Lan lại có nhiều Đại Thánh hoàng cảnh như vậy.
Khí tức phô thiên cái địa kia triệt để rung động toàn bộ Hắc Bạch thần thành, tất cả thành dân đều bất khả tư nghị cùng rung động nhìn lên bầu trời. Bọn hắn vốn đã hết sức rung động, sức thừa nhận cũng đã rất mạnh, cho rằng dù lại phát sinh bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thể khiến bọn hẳn khiếp sợ được nữa.
Nhưng giờ khắc này, bọn hắn lại lần nữa khiếp sợ, thậm chí thân thể đều đang run rẩy nhè nhẹ.
Chỉ vên vẹn mấy trăm người thế mà lại có hơn hai mươi đạo khí tức Đại Thánh hoàng cảnh.
Đây chính là Đại Thánh hoàng cảnh, có thể xưng là Thánh Quân a!
Trong lục đại thần tộc, có khi mấy ngàn năm, thậm chí là hơn vạn năm cũng chưa chắc đã có một vị cường giả Đại Thánh hoàng cảnh.
Một cái thôn trang nhỏ thế mà lại có hai mươi mấy vị Đại Thánh hoàng cảnh, chỉ nghe thôi đã thấy rợn cả người.
Hơn nữa, họ còn có hơn trăm người có tu vi Hoàng cảnh.
Số còn lại cũng đều là Thánh Nhân, ngay cả mấy hài đồng có tu vi thấp nhất cũng là thánh hầu cảnh.
Có thể nói, số lượng tu sĩ Đại Thánh hoàng cảnh cùng hoàng cảnh của thôn nhỏ này đã ăn đứt toàn bộ Hắc Bạch thần thành.
Nhiều chí cường giả đồng thời phóng ra khí tức như vậy, trong nhất thời khiến cho đất rung núi chuyển.
Uy hiếp! Trần trụi, trắng trợn uy hiếp!
Sắc mặt Hắc Bạch thành chủ đã ngưng trọng tới cực điểm, trong lòng càng trở nên âm trầm.
Sắc mặt toàn bộ sinh linh của Hắc Bạch thần thành, bao gồm cả thần tộc hoặc là các thượng tộc cùng cường tộc khác đều trắng bệch, run nhè nhẹ.
lực lượng như thế thật sự đã đủ để uy hiếp Hắc Bạch thần thành.
Đúng như vị lão giả dẫn đầu kia nói, tại Hảo Bạch thần thành thì Hắc Bạch thành chủ mượn lực lượng của Hắc Bạch thần cung nên không ai địch nổi.
Nhưng ở bên ngoài Hắc Bạch thần thành thì sao? Tại những nơi khác trong di tích Thiên Lan thì sao?
Ai có thể chống lại lực lượng đáng sợ như thế?
Chẳng lẽ cả đời bọn hắn đều phải núp trong Hắc Bạch thần thành sao?
Cả người Hắc Đồng thánh quân như muốn sụp đổ, hắn nhìn từng đạo khí tức mạnh mẽ bá đạo kia, niềm tin trong lòng càng thêm yếu ớt.
Hắn biết rõ cùng là Đại Thánh hoàng cảnh, những thôn dân kia so với bọn hẳn thì cường đại hơn rất nhiều. Huyết mạch, truyền thừa cùng thiên phú của bất kỳ người nào trong số họ đều không đơn giản. Hai mươi mấy vị tu sĩ Đại Thánh hoàng cảnh kia, ai cũng có thể chà đạp hắn.
Hoảng hốt! Sự hoảng hốt không ngừng xâm chiếm tâm lý Hắc Đồng thánh quân, trước mặt lực lượng như vậy, tương lai của hắn chỉ là một vùng tăm tối.
Hắn hối hận tại sao lại đi trêu chọc Tịch Thiên Dạ, vì sao hắn không đợi Hắc Bạch thành chủ đưa ra quyết định cuối cùng, chính mình không nên can thiệp vào chuyện này,
Giờ khắc này, dù đứng sau lưng Hắc Bạch thànhchủ thì hẳn vẫn không có chút cảm giác an toàn nào cả.
Bởi vì hẳn biết rõ, mặc dù Hắc Bạch thành chủ rất mạnh mẽ, nhưng cũng không làm gì được những người kia.
Cái gọi là hắc bạch lưỡng nghỉ thánh quang, nó thuộc về Hắc Bạch thần cung chứ không thuộc về Hắc Bạch thành chủ.
Hắc Bạch thành chủ chỉ có thể hơi mượn lực một ít mà thôi.
Lực lượng như thế dùng để áp chế đám người kia thì không khó, nhưng muốn tiêu diệt bọn hắn lại là điều không thể.
Nếu không đường đường là Hắc Bạch thành chủ sao hắn lại phải khiêm tốn lễ nhượng như vậy.
Hắc Bạch thành chủ trầm mặc, biểu lộ ngưng trọng, đối mặt với uy hiếp trần trụi trắng trợn của lão thôn trưởng, hắn thực sự không có biện pháp.
Hắc Bạch thành chủ thở dài, hạ thấp tư thái khuyên giải nói
"Các hạ, mặc dù Hắc Đồng thánh quân từng mắc sai lầm nghiêm trọng, nhưng tội không đáng chết, cho hắn một cơ hội thì thế nào? Oan gia nên giải không nên kết, cần gì phải sinh tử tương hướng”
"Hơn nữa, trong tay Thần tử có năm tấm Thiên Lan thần đồ, nhưng tấm cuối cùng lại nắm trong tay ta, chỉ khi chúng ta hợp tác mới có thể tới Thiên Lan thần cung thăm dò, hẳn là các ngươi cũng rất hứng thú đối với bí mật của Thiên Lan thần cung đúng không? Chúng ta hoàn toàn có thể trở thành đối tác, cả hai bên cùng nhường một bước, ta chỉ thỉnh cầu cho Hắc Đồng thánh quân một con đường sống, những điều kiện khác các ngươi có thể tuỳ tiện nhắc tới,như thế nào?”
Nhận thua!
Qua những lời vừa rồi thì hiển nhiên là Hắc Bạch thành chủ đã bắt đầu thỏa hiệp.
Toàn bộ Hắc Bạch thần thành đều trở nên yên tĩnh, bầu không khí nặng trĩu hơn bao giờ hết, trong lòng toàn bộ sinh linh của Hắc Bạch thần thành đều cảm thấy hết sức khó chịu.
Hắc Bạch thành chủ cúi đầu, cũng đại biểu cho Hắc Bạch thần thành cúi đầu trước đám người kia.
Rất nhiều người trẻ tuổi của Hắc Bạch thần thành đều nắm chặt năm đấm, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng khuất nhục.
Tại Hắc Bạch thần thành, không ngờ bọn hắn cũng sẽ có ngày phải cúi đầu
Vì cái gì! Đến cùng là vì cái gì!
Những tu sĩ Nam Man đại lục kia, mặc dù không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng tâm tình của họ cũng vô cùng phức tạp.
Nam Man đại lục bọn hắn từ đời này qua đời khác vẫn luôn cử người đến di tích Thiên Lan, Hắc Bạch thần thành vẫn luôn cao cao tại thượng chưa bao giờ phải điệu thấp như vậy.
Nhưng bây giờ lại bởi vì trêu chọc một thiếu niên Nam Man đại lục khiến cho ngay cả Hắc Bạch thành chủ cũng chỉ có thể cúi đầu cầu hoà.
Thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn lão thôn trưởng, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của hẳn. Hắc Bạch thành chủ đã hạ thấp tư thái đến mức thấp nhất, nếu lão vẫn như cũ không đồng ý, như vậy kết cục chỉ có thể là bùng nổ chiến tranh toàn diện.
Lão thôn trưởng lại đưa mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, trưng cầu ý kiến của hắn.
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Hắc. Bạch thành chủ, thản nhiên nói:
“Hợp tác thì có thể, nhưng tấm Thiên Lan thần đồ cuối cùng kia phải giao cho ta bảo quán, hơn nữa Hắc Bạch thần thành các ngươi chỉ có tối đa 100 người có thể đi tới.”
Giết Hắc Đồng thánh quân hay không, đối với Tịch Thiên Dạ cũng không quan trọng, mục đích hẳn đến Hắc Bạch thần thành chỉ là vì tấm Thiên Lan thần đồ. cuối cùng kia mà thôi.
Đạt được mục đích là được, những chuyện khác hãn lười để ý.
Hắc Bạch thành chủ nghe vậy, hơi có chút lưỡng lự, nhưng sau cùng lại nhẹ gật đầu. Hiển nhiên là muốn Tịch Thiên Dạ giao năm tấm Thiên Lan thần đồ cho hẳn, đó là chuyện không thể nên hiện tại hẳn chỉ có thể lui bước.
"Cái tên gọi là Hắc Đồng thánh quân kia, nhất định phải dập đầu nhận lỗi với Thần tử điện hạ”
Mẫu thân Thải Thận Nhi đột nhiên nói một câu.
Sinh linh Hắc Bạch thần thành nghe vậy giật mình, đồn dập thầm giận, dập đầu nhận lỗi, sao có thể khuất nhục người khác như thế?
Hắc Bạch thành chủ cũng cau mày thật chặt, sắc mặt vô cùng khó coi.