Vạn Cổ Cuồng Đế

Tịch Thiên Dạ điềm tĩnh đi tới sàn chiến đấu, phớt lờ những lời bàn luận trên quảng trường hỗn loạn. Mục đích duy nhất của hắn là chiến thắng tất cả kẻ tham chiến, từ đó nhận được tư cách vào thí luyện Thông Thánh Sơn.

Bây giờ dù có là giải thưởng,lời trào phúng, đánh giá hay sự uy hiếp...

Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ không thèm để ý.

"Các ngươi cùng lên hết đi, bớt lãng phí thời gian."

Tịch Thiên Dạ liếc nhìn mười học viên trên đầu linh bảng. Bởi vì có viện trưởng đồng ý, lúc này toàn bộ mười học viên đều hội tụ trên một chiến đài, chờ đợi lời khiêu chiến của hắn.

Trong mười người, hết bảy người nhìn hắn bằng cặp mắt phẫn nộ, tuy các học viên đều chậm rãi làm nóng người, nhưng bọn họ lại hận không thể ngay lập tức tiến lên đánh cho hắn tàn phế, sau đó giành lấy tưởng thưởng của Hướng Quảng Hi. Ba người còn lại thì rất là hứng thú với hắn, hoặc ôm tay mà đứng, mặt không hề cảm xúc, hoặc ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần, hoặc hiếu kỳ nhìn hắn, hiển nhiên không có ý động thủ.

"Tiểu thư, chắc tên Tịch Thiên Dạ bị điên rồi, khiêu chiến mười người đứng đầu linh bảng cùng một lúc ư." Chanh Quang rất khó mà tin được.

Cố Vân khẽ mỉm cười, lặng im không nói, ánh mắt có chút chờ mong nhìn phía quảng trường trung ương.

Thiếu niên kia thật sự đã từng thoát thai hoán cốt à!

Trên người hắn rốt cục là phát sinh cái gì?

Ba tên trưởng lão giám sát trên chiến đài nhìn một màn phía dưới mà buồn cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Bắt đầu đi, quy củ ta nói không phải điều thừa thãi,hãy ghi nhớ kĩ, không được gây tổn thương đến mạng người.”

Trên chiến đài,bảy học viên dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ, trực tiếp coi hắn thành một cái bao cát di động, cứ như không thể chờ đợi được nữa, trưởng lão giám sát vừa ra lệnh bắt đầu, nháy mắt liền có người lao ra, điên cuồng đánh về phía Tịch Thiên Dạ.


Kẻ đó tư thái hung hoành,giống như là có thù giết cha với hắn.

Cùng lúc đó, mấy người khác cũng không chậm, gần như ra tay cùng lúc.

Bởi vì tưởng thưởng Hướng Quảng Hi, bọn họ cũng mặc kệ hình tượng của bản thân có bị ảnh hưởng hay không, một tên Tịch Thiên Dạ cũng không đáng để bọn họ hành xử như vậy, nhưng mà độ mê hoặc của tông giai thượng phẩm hoang khí quá lớn, đủ khiến bọn họ bỏ xuống những hư danh.

Tịch Thiên Dạ thấy vậy nở nụ cười, hắn chính là yêu thích loại trực tiếp thô bạo như thế, rất hợp khẩu vị hắn.

Nháy mắt gần như bảy bóng người xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ,hoặc nắm đấm, hoặc chưởng ảnh, hoặc dấu tay...

Công kích điên cuồng trút xuống như trận mưa bão sấm rền, không có một chút nào thương hại cùng hạ thủ, tất cả đều hận không thể đánh Tịch Thiên Dạ thành tên phế nhân. Sức mạnh kinh khủng bao trùm chiến đài, hoang khí tung hoành, hóa thành bão táp, không ít sàn chiến đấu quá gần các vị khán giả đều bị sức mạnh vô hình chấn động, đến mức họ phải liên tục lùi lại.

"Tịch Thiên Dạ tiêu chắc."

"Bọn họ quá mạnh, không chừng tu sĩ tông cảnh sơ kỳ bình thường cũng chẳng thể gánh được bảy người bọn họ vây công đâu."

"Mười vị đầu linh bảng kia! Chắc chắn tu vi đều không thua kém thất trùng thiên, trong đó có năm người đạt đến bát trùng thiên, hơn nữa hoang khí, chiến kỹ,phản xạ của họ đều là cao cấp nhất. Không khách khí nói, tùy tiện một người đều có thể lấy một chọi mười. Tịch Thiên Dạ lại muốn đồng thời khiêu chiến cả mười người, quả thực muốn chết."

...

Tất cả mọi người đều có thể lờ mờ dự đoán được, sau một khắc,Tịch Thiên Dạ nhất định sẽ bị đánh ngã, dù không chết cũng sẽ bị tàn phế.


Có một số cô nương nhát gan, không nhịn được,quay đầu đi, không dám nhìn lên chiến đài tanh mùi máu.

Trần Bân Nhiên khóe miệng mang theo nụ cười, trong lòng rất là vui sướng.

Từ khi Tịch Thiên Dạ làm hắn mất hết mặt mũi tại đan hội thượng đỉnh, hắn càng ngày càng không vừa mắt Tịch Thiên Dạ.

Hắn là kẻ có thân phận có địa vị cao sang, sao có thể để một tên tiện dân ngang ngược ở trước mặt hắn.

Hướng Quảng Hi thì càng vỗ tay cười to, một tên tiểu tốt vô danh mà dám đối đầu với hắn, đúng là tự tìm đường chết. Nên hiện tại, nếu hắn có tùy ý sử dụng điểm khí lực, đều có thể đối với Tịch Dạ Thiên như kiến hôi mà nhấn chết sao?

Nhưng cái hình ảnh mà. bọn họ tưởng tượng cũng chưa hề xuất hiện.

Trên chiến đài, Tịch Thiên Dạ tiến lên trước một bước, đối mặt với những kẻ vây công, không bước lùi mà còn tiến tới.

Đột nhiên từ trên người hắn bộc phát ra một luồng uy áp khiến người khác kinh sợ, bao phủ thiên địa.

Mênh mông, thuần khiết, tự nhiên, mờ ảo... Huy hoàng như đại nhật, lóng lánh như tinh thần.

Bảy người liên thủ công kích, nhưng lại không có cơ hội nào đánh trúng Tịch Thiên Dạ, cách ba trượng liền bị bắn ra ngoài, biến mất ở không trung,hóa thành hư vô.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi đưa tay ra, vỗ nhẹ một cái. Ngay sau đó, luồng sức mạnh xung quanh hắn đột ngột bùng nổ, tựa như mười trượng thuỷ triều sôi trào mãnh liệt, bảy tên học phản ứng không kịp, liền bị nguồn sức mạnh khổng lồ tác động, bay ra ngoài.


"Không thể nào!"

Toàn bộ đấu trường yên tĩnh trong một lúc, không hề phát ra tiếng động nào, tất cả mọi người đều bị hình ảnh trước mắt làm khiếp sợ, ngu ngơ mê muội, không tin được.

Bảy trên mười người đứng đầu linh bảng liên thủ vây công, không những không đánh ngã Tịch Thiên Dạ, ngược lại còn bị Tịch Thiên Dạ hất bay ra ngoài.

Là mơ sao? tình thế không thể tin nổi lại phát sinh ở trước mắt.

Ba tên trưởng lão giám sát cũng nhịn không được đứng lên, từng ánh mắt khiếp sợ, trừng to.

"Linh cảnh bát trùng thiên!"

"Nguyên khí như thủy triều, tinh khí như biển, nội tâm thật là hùng hậu, ta chưa từng gặp linh cảnh tu sĩ có cơ sở vững chắc đến mức này."

"Hắn đã tu thành thôi xán thánh quang, khó mà tin nổi,rất khó mà tin nổi a. Linh cảnh bát trùng thiên lại có thể tu thành thôi xán thánh quang, luận bàn về trình độ căn bản và sức mạnh khủng bố, linh cảnh cửu trùng thiên cũng chưa chắc có thể thắng được hắn. Nhưng không có khả năng ấy..."

...

Con mắt của người trong nghề liếc chút là có thể nhìn ra sâu cạn, mà Tịch Thiên Dạ lại tùy tiện thể hiện sức mạnh trong nháy mắt, rất nhiều chuyện không thể che giấu nổi.

Như chuyện tu vi của hắn là linh cảnh bát trùng thiên.

Rất nhiều người vẫn cho rằng Tịch Thiên Dạ mới vừa bước vào linh cảnh,trình độ nhiều nhất thì là linh cảnh nhất, nhị trùng thiên.

Ai mà ngờ được,hắn lại đạt đến cấp bậc linh cảnh bát trùng thiên.

Trên lầu tháp, đôi mắt xinh đẹp của Cố Khinh Yên hơi ngưng đọng, linh cảnh bát trùng thiên! Chỉ với vài ngày qua ư?


Nàng biết rất rõ, Tịch Thiên Dạ nửa tháng trước chỉ vừa mới đột phá đến linh cảnh, với nửa tháng mà thôi, hắn lại có thể đạt đến trình độ bát trùng thiên.

Nàng biết Tịch Thiên Dạ tư chất hơn người, lai lịch bí ẩn,nếu không sư tôn sẽ không coi trọng hắn như vậy. Nhưng nàng vẫn có cảm giác không tin được.

Một người mới tu luyện lại có thể đạt đến trình độ cao cường nhanh như vậy.

Hơn nữa, Tịch Thiên Dạ chắn chắn không phải tu sĩ linh cảnh bát trùng thiên bình thường, theo lý thuyết mà nói, xác xuất, một tu sĩ linh cảnh bát trùng thiên tu thành thôi xán thánh quang là rất thấp, thấp tới mức gần như bất khả thi.

Sức mạnh của linh cảnh cửu trùng thiên cũng chưa chắc bằng được sức mạnh của Tịch Thiên Dạ,quá mức khổng lồ, tinh khiết.

Tại Thái Hoang thế giới,thiên đạo quy tắc bên trong, sức mạnh trong cơ thể tu sĩ dựa theo mức độ mà chia làm bốn tầng cấp: Vi Mông linh quang, Lưu Ly bảo quang, Thôi Xán thánh quang, Chí Thuần thần quang.

Quy tắc trong bên trong Thiên địa: lực lượng hoang khí bên trong cơ thể tu sĩ khi đạt đến thời điểm Vi Mông linh quang, thì sẽ cùng thiên địa cộng hưởng, do đó mặt ngoài của hoang khí sẽ lưu động một tầng linh quang mờ mịt.

Nếu như lực lượng hoang khí đạt đến cấp độ lưu ly bảo quang, thì mặt ngoài hoang khí sẽ tỏa ra từng tầng từng tầng lưu ly bảo quang, long lanh như trân bảo.

Nhưng nếu muốn hoang khí trong cơ thể cộng hưởng cùng thiên địa, thì cũng là rất khó khăn.

Cho dù là Vi Mông linh quang đơn giản nhất, thì đối với một tu sĩ bình thường cũng mà nói, rất khó khăn để đạt được, mười còn không bằng một.

Dịch: JaHain

Biên: Khang_a_ca

Truyện của hoàng lăng gia tộc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận