Vạn Cổ Cuồng Đế

“Tiểu cô nương, vừa rồi ta chỉ cảm khái vậy thôi, không có nói chuyện cùng Thần tử vĩ đại của các ngươi.”

Hắc Đồng thánh quân lộ ra vẻ khó coi. Hắn đường đường là cường giả cực hạn của Thiên Lan di tích, thế mà một con bé miệng còn hôi sữa dám nói chuyện với hẳn như thế.

Nếu là trước kia hẳn đã sớm phát hỏa lên rồi, lẽ nào lại đơn giản như vậy.

Nhưng nghĩ tới hậu trường khủng bố của Tịch Thiên Dạ cùng con bé nọ, cộng thêm đợt dạy dỗ trước đó, hắn chỉ có thể đè lửa giận trong lòng xuống không dám biểu hiện ra ngoài.

" Tốt nhất ngươi nên cung kính một chút."

Hàn Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Hắc Đồng thánh quân nữa.

Tịch Thiên Dạ mỉm cười nhìn Hàn Ảnh Nhi. Giữa bốn vị thần tử hộ vệ của hẳn, Hàn Ảnh Nhi là người ít nói trầm mặc số một, tựa như sống trong thế giới riêng. Nhưng tính ra nàng lại là người có trách nhiệm hơn cả, cẩn thận nhất trong cả đám.

Tịch Thiên Dạ sao lại không nhận ra: Hàn Ảnh Nhỉ không phải là không thành công, mà là vẫn luôn kìm nén sự tò mò trong lòng. Chỉ nhìn thôi, chứ không chủ động cảm ứng những tiểu lục địa kia, thủy chung thủ tại bên cạnh Tịch Thiên Dạ một tấc không rời.

Hiển nhiên, nếu Tịch Thiên Dạ không đi trước, nàng chắc chản sẽ không đi

Hắc Đồng thánh quân nghiêm mặt lạnh lùng, không dám tiếp tục tranh chấp cùng Hàn Ánh Nhi.

Ai biết cô đi chú bác của nàng có phải cũng là một tên tuyệt thế cường giả biến thái nào đó hay không. Nhớ tới đám người biến thái nọ, trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ... Không thể trêu vào!

Hắc Bạch thành chủ lườm Hắc Đồng thánh quân, trong mắt có chút thất vọng than nhẹ một tiếng rồi khẽ läc đầu. Kẻ năm đó phong quang vô hạn, tâm cao hơn trời, thậm chí dám cùng hắn tranh chấp giờ đã bị phế đi hoàn toàn.


Kẻ trước nay không gặp phải chướng ngại gì bỗng đi qua một trận công kích quá lớn, quả nhiên có năng lực chịu đựng kém hơn rất nhiều một người vượt qua thách thức tiến lên.

"Tịch Thiên Dạ, nếu ngươi thực sự không cộng hưởng được với những tiểu lục địa kia thì hãy tới thẳng đại lục sau cuối đi. Ngươi chờ bọn ta ở chỗ đó là được rồi."

Hắc Bạch thành chủ nhìn vẽ phía Tịch Thiên Dạ nối.

Đại lục cuối cùng chính là mảng đại lục tựa như ánh trăng chìm sâu trong hư không.

Nơi ấy tỏa ra hào quang khổng lồ sáng chói nhất, bắt mắt nhất trong toàn bộ hư không này.

Đó chính là điểm tận cùng của thí luyện chỉ điạ. Tất cả mọi sinh linh đều có thể trực tiếp đi tới, tâm niệm vừa động là xong, không căn cộng hưởng, ai cũng không gặp vấn đề gì.

Đương nhiên, trên Đại lục cuối cùng không có cơ duyên gì. Nơi ấy chỉ là một trạm trung chuyển mà thôi. Cả lối vào Thiên Lan thần cung lẫn lối ra khỏi thí luyện chỉ địa đều nằm trên đó.

Tất cả đám người bọn họ rồi cuối cùng cũng sẽ tụ họp ở đại lục sau cuối.

Hắc Bạch thành chủ khuyên Tịch Thiên Dạ đi thắng tới đại lục cuối cùng, hiển nhiên là bởi không nghĩ rằng hắn có thể thu được lợi ích gì ở thí luyện chỉ địa.

Những kẻ khác đến từ Hắc Bạch thần thành cũng nhìn vẽ phía Tịch Thiên Dạ, trong ánh mắt có vẻ mia mai lạnh lẽo.

Bảo địa thuộc về Thiên Lan di tích của bọn ta, một ngoại nhân như ngươi chỉ có thể nhìn ngó một chút mà thôi.

Hai người Linh Thiên Dụ, Linh Thiên Hùng trong lòng đầy tư vị cười trên nỗi đau của người khác.


Từ khi bại bởi Tịch Thiên Dạ tới giờ, đã lâu lắm rồi bọn hắn không được cao hứng như thế.

Hừ!

Một gã ngoại nhân ngu xuẩn mà thôi. Thần tử cái chó gì? Chờ bọn hẳn đạt được cơ duyên lớn ở thí luyện chỉ địa sẽ vỗ cánh bay thẳng lên trời. Mối thủ lúc trước chẳng chóng thì chãy cũng sẽ đòi lại trọn vẹn.

"Chủ nhân, hay là ta và ngươi cùng đi tới đại lục cuối cùng đi?"

Hàn Ảnh Nhi nhỏ giọng nói.

Nàng thấy Tịch Thiên Dạ nãy giờ không nói gì, cho là hắn khó khăn thật. Cơ duyên trong thí luyện chỉ địa thực sự đúng là có liên quan chặt chẽ đến huyết mạch truyền thừa.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy lại cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Hàn Ảnh Nhi nói:

"Trời đất bao la, ta muốn đi nơi nào thì đi thôi. Ngươi nhanh đi tìm kiểm cơ duyên của mình đi, không cần để ý ta.”

Hắn không đi vốn không phải là không thể đi. Chỉ là vẫn chưa tìm ra mục tiêu khiến hẳn cảm thấy hứng thú mà thôi.

Một đám tu sĩ Hắc Bạch thành chủ nghe vậy toàn bộ đều cười lạnh. Không thể đi là không đi được, giả bộ làm gì chứ.

Hàn Ảnh Nhi thấy chủ nhân như thế, muốn nói lại thôi, cũng không biết an ủi như thế nào.


Nhưng sau một khắc, nàng lại sững sờ ra mặt. Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ vốn đứng yên một chỗ, đột nhiên liền di chuyển.

Mà quỷ dị ở chỗ... không phải hắn bị lực lượng gì dẫn dắt, mà là chính hẳn bước chân, tự nhiên giống như trên đất bằng. Thực sự đúng theo lời hẳn nói.

"Ta muốn đi nơi nào thì đi thôi, tự thân tới là được.”

"Làm sao có thể!"

Hắc Bạch thành chủ trợn tròn cả mắt, dõi theo Tịch Thiên Dạ đang di chuyển từng bước bằng vẻ ngạc nhiên không thể hiểu nổi.

Thí luyện chi địa, sinh linh bất động. Hắn sao có thể tự đi lại như thế!

Không chỉ có Hắc Bạch thành chủ, tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Ngay cả những kẻ đứng bên cạnh Tịch Thiên Dạ cũng ngạc nhiên rớt quai hàm.

"Nơi đây nhiều khả năng có cấm chế từ thời thượng cổ, sao ngươi có thể tự chủ đi lại được?"

Hắc Bạch thành chủ nhịn không được kinh hô một tiếng nhìn theo bóng lưng Tịch Thiên Dạ. Mắt đây vẻ xao động, hẳn cực kì thèm khát được biết chân tướng.

"Bổn nhân ngang dọc khắp thế gian. Dù là lên trời xuống đất, cửu u hoàng tuyền, thượng thiên trên đầu, ngoại vực sâu xa, hỗn độn tận cùng, không gì không làm được."

Tịch Thiên Dạ dậm chân bước, quay lưng về phía chúng sinh, phất tay áo rời đi.

"Trời ạ..."Linh Thiên Dụ trợn tròn cả mắt.

"Cái quỷ gì..." Linh Thiên Hùng cũng đăy một mặt khó hiểu.

"Hắn không phải người đấy chứ..." Tước Vân Đồng cũng không thể bình tĩnh.


Sắc mặt Hắc Bạch thành chủ cùng Hắc Đồng thánh quân đã khó nhìn ngang với miếng giẻ lau nhà, dõi theo bóng lưng Tịch Thiên Dạ mà trong lòng đầy ghen tị cùng hâm mộ không lời.

Nếu có thể tự do đi lại ở thí luyện chỉ địa thì chẳng phải là bất kỳ cơ duyên nào Tịch Thiên Dạ đều có thể trải nghiệm qua ư?

Bất luận có thành công hay không, ít ra cơ hội của hắn đã lớn hơn rất nhiều người. Không, thậm chí phải lớn hơn ngàn vạn lần!

“Hẳn là Thiên Lan thần tử... Phải chăng có đặc quyền trong thí luyện chỉ địa?"

Hắc Bạch thành chủ nghĩ mãi không ra, chỉ có thể, lý giải như thế. Nhưng Thiên Lan thần tử là thân phận có từ thời đại thượng cổ, mà thí luyện chỉ địa lại hình thành sau thời thượng cổ. Giữa hai bên sao có thể liên hệ với nhau?

"Các ngươi cứ từ từ lĩnh hội, ta đi theo chủ nhân”

Hàn Ảnh Nhi lườm đám người Hắc Bạch thần thành một phen,đoạn cười lạnh không quam tâm bọn hắn nữa. Thân thể nàng khế động, tung bay về phía trước.

Hiển nhiên, nàng từ sớm đã có mục tiêu rồi, chỉ là không muốn rời đi mà thôi.

Một tòa đại lục nồng nặc mùi máu tươi, lặng lẽ xoáy tròn giữa hư không.

Nơi đây vô cùng yên tĩnh, tựa như thời gian trôi đi vẫn nguyên vẻ cũ, vạn năm rồi không có khách đến thăm.

Một mùi máu tươi ngai ngái không ngừng trào lên từ lục địa, bao phủ trên không hình thành từng tăng huyết vụ dày đặc.

Một lưồng kim quang bỗng nhiên lóe lên từ thiên ngoại. Mảnh đại lục chưa bao giờ có ánh nắng tựa như lại xuất hiện một mặt trời, lấp lánh chiếu rọi cả thế gian.

"Nơi đây không sai rôi! Tìm cả ngàn mảnh lục địa, rốt cuộc cũng thấy một nơi có chút ý tứ.”

Tịch Thiên Dạ từ ngoài đại lục dậm chân mà tới, toàn thân tỏa ra kim quang sáng chói như thăn chỉ hạ xuống. Vên vẹn mấy bước chân đã từ vực ngoại không trung đáp xuống đại địa. Mặt đất đỏ tươi như máu, đạp lên có cảm giác mềm nhũn, hơi co dãn tựa như dẫm lên huyết nhục của ai đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận