Vạn Cổ Cuồng Đế

Trên mặt đất đỏ tươi, Tịch Thiên Dạ bước từng bước chân. Huyết khí nơi này nồng nặc như vậy, sợ là có quan hệ lớn với huyết tỉnh quỷ tước tộc.

Đại lục diện tích không lớn, phạm vi cũng chỉ mấy ngàn dặm. Ở trung tâm có một quần thể cung điện ẩn trong núi sâu, thì thoảng có quạ đen bay ra. Từ lối kiến trúc mà nhận định thì tương đối cổ xưa.

Tịch Thiên Dạ không dừng chân ở nơi nào khác, trực chỉ tòa cung điện mà tới.

Nếu hẳn đoán không sai, chắc chắn nơi đây thuộc về một vị đại năng thuộc huyết tinh quỷ tước tộc từ thời kỳ Thượng Cổ. Dựa trên huyết khí tràn ngập trong không trung mà phán đoán, đại lục này e là không thiếu tinh huyết cao cấp thượng cổ.

Chính những tỉnh huyết cao cấp đó đã hấp dẫn Tịch Thiên Dạ. Hắn nhanh chóng xuyên qua rừng cây trùng điệp, lách vào giữa vách núi bên trong khu cung điện.

"Tịch Thiên Dạ!"

Một thanh âm giật mình vang lên. Chỉ thấy giữa một thiên điện hoang phế bên trong cổ cung nọ, vài tên thuộc huyết tinh quỷ tước tộc đang ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ. Vẻ mặt tràn ngập sự khó hiểu.

Trọng địa của huyết tỉnh quỷ tước tộc bọn hắn, làm sao một kẻ ngoại nhân như Tịch Thiên Dạ lại có thể xông vào?

"Tịch Thiên Dạ, làm sao ngươi được tới được chỗ này?"

Trong đám người nọ, tiếng một nữ tử vang lên. Tước Vân Đồng dậm chân bước ra, nhìn Tịch Thiên Dạ với sắc mặt khó xử.

Đám huyết tình quỷ tước tộc đó khoảng 4-5 người, không chỉ có Tước Vân Đồng. Tước Vân Tâm cũng đứng ngay gần.

Tước Vân Tâm mở to mắt, cũng hết sức tò mò không hiểu vì sao Tịch Thiên Dạ làm sao lại xuất hiện ở đây.


Dựa theo kinh nghiệm của các nàng, chỉ có tộc nhân huyết tính quỷ tước tộc mới có thể cảm ứng được nơi này. Người thuộc ngoại tộc căn bản không có khả năng.

Cũng chính vì nguyên do đó mà năm sáu người tụ tập ở đây hết thảy đều là tộc nhân huyết tỉnh quỷ tước tộc.

Tịch Thiên Dạ nhìn đám người Tước Vân Tâm, sau đó tự mình lướt vào sâu trong cung điện, không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Hắn đã ngửi được nơi phát ra mùi máu tươi tính khiết nồng đậm kia, chính là ở chỗ sâu trong cung điện đó.

"Các hạ, nơi đây là trọng địa của huyết tinh quỷ tước tộc, mời ngài ngay lập tức rời đi.”

Một lão ẩu trong đám Huyết tỉnh quỷ tước tộc. xuất hiện, thẳng thừng ngăn cản trước mặt Tịch Thiên Dạ, chặn đường đi của hắn.

Nơi đây chính là bảo địa của tiên tổ huyết tỉnh quỷ tước tộc bọn hẳn lưu lại, há có thể để cơ duyên cùng bảo vật cho người khác thoải mái lấy đi.

Lão ẩu tóc trắng tu vi vô cùng cường đại, khí tức phát ra bao phủ toàn bộ đại lục, lại có hoàng cảnh tu vi. Rõ ràng địa vị của nàng ở huyết tỉnh quỷ tước tộc. không hề thấp.

Tịch Thiên Dạ hơi cau mày, thản nhiên nói:

“Trong thí luyện chỉ địa, bất luận bảo vật hay cơ duyên gì đi nữa đều là vô chủ, thuộc về kẻ có duyên."

Dứt lời Tịch Thiên Dạ vung tay lên. Một cỗ lực lượng to lớn cưồn cuộn phóng tới, quất thẳng vị lão ấu tóc trắng kia bần ngược ra ngoài.


Thậm chí kém chút nữa thôi đấy nàng bật hắn ra khỏi đại lục. Có điều Tịch Thiên Dạ chưa làm tới mức đó, cũng gọi là hạ thủ lưu tình. Nếu không bị đẩy từ đại lục trở về không gian hư vô thì cực kì khó trở lại.

"Quá mạnh!"

Hết thảy đám người huyết tỉnh quỷ tước tộc người khẽ giật mình. Dù bọn hẳn biết Tịch Thiên Dạ rất mạnh, nhưng nguyên lão Tước Lâm Ngư của huyết tộc bọn họ cũng không kém. Thuộc hàng đầu trong lớp tu sĩ Hoàng cảnh, ít nhất thì đội ngũ của Linh Thiên Dụ nọ cũng không thể sánh được với loại cường giả hoàng cảnh có uy tín lâu đời này.

Vậy mà vị nguyên lão Tước Lâm Ngư đó cũng không chịu nổi một kích của Tịch Thiên Dạ.

"Cơ duyên tạo hóa đều có thiên mệnh. Các ngươi tự nắm bắt cơ duyên của mình cho tốt đi, đừng không biết phân biệt đúng sai. "

Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn đám huyết tỉnh quỷ tước tộc tu sĩ nọ, thân ảnh chớp mắt đã xông vào sâu trong cung điện, thân ảnh lóe lên rồi mất dạng.

Tước Vân Tâm vừa định ngăn cản, nhưng lại phát hiện mình hữu tâm vô lực. Khoảng cách giữa nàng và Tịch Thiên Dạ thực sự chênh lệch quá lớn. Ngay cả tư cách đứng nói chuyện trước mặt hẳn nàng cũng không có.

Vẻ mặt của vị nguyên lão Tước Lâm Ngư vô cùng nghiêm trọng, nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ mà không nói câu nào, cũng không dám ngăn cản thêm một lần.

Vừa Tịch Thiên Dạ vốn đã hạ thủ lưu tình không đẩy nàng trở lại hư không. Nếu khiếu khích hắn thêm lần nữa chắc chẩn sự tình sẽ không dễ chịu như thế.

"Đáng ghét!"

Tước Vân Đồng tức giận vô cùng, siết tay dậm chân. Nàng chưa từng thấy kẻ nào chạy đến địa bàn người khác giật đồ mà còn lớn lối như vậy.


Ngư mỗ mỗ, gã Tịch Thiên Dạ đó rốt cuộc mạnh cỡ nào? Sao có thể đánh lui cả ngài?"

Tước Vân Tâm nhìn về phía nguyên lão Tước Lâm Ngự, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc.

Tịch Thiên Dạ có thể đánh bại Linh Thiên Dụ tức là cũng có thể liệt vào hàng cường giả tuyệt thế ở Hắc Bạch thần thành. Nhưng dù thế nào cũng không thể, dàng cản trở Ngư mỗ mỗ như vậy. Dù sao vị Ngư mỗ mỗ này cũng là Thánh Hoàng thuộc thế hệ trước, thuộc dạng mười người đứng đầu ở huyết tỉnh quỷ tước tộc.

Ngư mỗ mỗ nghe vậy hơi nín lời, một lúc sau mới bưồn bã nói: "

Rất mạnh, sâu không thể dò, ta nhìn không ra được. Khoảnh khắc hắn ra tay, ta có cảm giác như đổi mặt với cường giả cực hạn, không có khả năng chống cự."

Cái gì!

Tước Vân Tâm, Tước Vân Đồng cùng toàn thể đám người huyết tỉnh quỷ tước tộc người nghe vậy đều kinh sợ cực độ.

Đại Thánh hoàng cảnh? Cực hạn cường giả!

Làm sao có thể!

Trước đó không lâu chẳng phải Tịch Thiên Dạ còn rất khó khăn mới hạ được Linh Thiên Dụ hay sao? Trước mặt Hắc Đồng thánh quân hẳn cũng không có chút khả năng phản kháng. Làm cách nào chỉ trong chớp mắt đã trở thành cường giả cực hạn trong truyền thuyết như thế.

"Có lẽ chỉ là ảo giác của ta thôi.”

Ngư mỗ mỗ lắc đầu. Có lẽ nàng cũng cao tuổi rồi, gan dạ chùng xuống nên nhĩn thấy ai cũng có cảm giác mạnh mẽ.

"Có điều, hẳn không chuẩn bị gì mà tự tiện xông cào thâm cung kia. Ta đoán hẳn khó mà còn sống trở về."


Sắc mặt Ngư mỗ mỗ âm trầm, mắt nhìn về phía dãy thâm cung nói từng lời.

Những người khác nghe vậy cũng lia lịa gật đầu, Từ trước đến nay, tộc nhân huyết tinh quý tước tộc đến đây đều phải cẩn trọng vô cùng, không dám di chuyển bừa bãi, không cẩn thận có thể chạm vào cấm chế thượng cổ dẫn tới sinh tử hồn diệt. Vậy mà một gã tu sĩ nhân tộc như Tịch Thiên Dạ lại dám loạn động ở trọng địa của huyết tộc bọn họ, đơn giản là chán sống rồi.

Tịch Thiên Dạ một mạch hướng thắng về phía trước không mảy may ngừng lại, chẳng bao lâu đã vào đến trung tâm của dãy cung điện.

Vốn là nơi cư ngụ của đại năng giả thời thượng cổ, nơi đây dĩ nhiên có nguy cơ trùng điệp. Trận pháp cổ xưa cùng cấm chế uy lưu lại khắp nơi, uy lực vô song.

Dù cho đế giả tới đây mà không cẩn thận dẫm lên cấm khu thì cũng thân tử hồn diệt, hóa thành tro bụi.

Đương nhiên năng lực điều tra phán đoán của Tịch Thiên Dạ sẽ không gặp trở ngại gì. Trong phút chốc đã xuyên qua tầng tầng hiểm cảnh, tiến vào tận đến trung tâm của toàn bộ dãy cung địa này.

"Huyết Ma Thiên công điện!"

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, đứng giữa một tòa đại điện cổ xưa trước, nhìn bảng hiệu lâu đời mà nói bằng giọng thản nhiên.

Nếu hẳn đoán không sai, đây chính là nơi tu luyện của vị đại năng huyết tỉnh quỷ tước tộc nọ. Huyết khí cuồn cuộn như biển máu chính là từ đại điện này tản ra.

"Chủ nhân nơi này hẳn là có tu vị Thánh tổ. Dù ở thời kỳ thượng cổ cũng là cường giả..."

Tịch Thiên Dạ có trí nhớ Thiên Dạ Thánh Tổ để tham vấn, nháy mắt đã đánh giá được cấp độ tu vi của chủ nhân địa điểm này.

"Vạn pháp hóa không, phá cấm chỉ quang."

Tịch Thiên Dạ duỗi ngón tay chỉ về phía trước. Một dải ánh sáng trắng xóa tựa như có thể thanh tẩy cả thế giới lóe lên, chiếu vào sâu trong đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận