Vạn Cổ Cuồng Đế

Toàn bộ những cấm chế, trận pháp trong đại điện một khi bị lưỡng bạch quang kia chạm tới đều ầm ầm tan rã thành hư vô, trong nháy mắt bị chia cắt khỏi thực tại.

Phá cấm chỉ quang là vạn pháp hủy diệt từ thời Thượng cổ lưu lại đến giờ. Đại trận cùng cấm chế có muôn vàn sơ hở kia dĩ nhiên không thể làm khó được. Tịch Thiên Dạ.

Sau khi trận pháp cùng cấm chế trong đại điện bị cách ly, Tịch Thiên Dạ đột ngột biến mất tại chỗ, một khắc sau hiện lên sâu trong địa điện.

Nơi ấy già cỗi mà hoang vu, khắp nơi đều là tượng đá đổ nát, yên tĩnh vắng lặng.

Chính giữa đại điện bày mười cái đính lớn dựng thẳng trên mặt đất, không biết đã năm phủ bụi bao lâu rồi.

Một mùi huyết tỉnh nồng đậm từ trong loạt đỉnh lớn đó không ngừng thoát ra, lan tràn bên ngoài.

Rõ ràng, mùi huyết tỉnh bao phủ đại lục là từ trong đại điện này tỏa đi khắp nơi.

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng liếc nhìn đại điện, bỏ qua những đỉnh lớn sặc mùi huyết tỉnh đó, hướng vào vị trí chính giữa.

Nơi ấy là ba cái đỉnh nhỏ không bốc lên bất kì mùi vị nào.

Tịch Thiên Dạ tiến đến ba tiểu đỉnh, một tay nắm lấy tai đỉnh định nhấc lên.

Nhưng mà hắn thử mấy lần mà không tài nào động tay nổi.

Tiểu đỉnh không quá to mà nặng như núi đè. Với tu vị hiện tại của Tịch Thiên Dạ, dù cả một ngọn núi hắn cũng cất lên dễ như trở bàn tay chứ đừng nói một cái tiểu đỉnh.


Tịch Thiên Dạ không những không kinh sợ, ngược lại còn lấy làm mừng rỡ, trong mắt lóe lên một vẻ “dĩ nhiên phải thế rồi"

Sau một khắc, cả người hắn lấp lánh hào quang, ánh sáng ngũ sắc tuôn ra, ngũ hành linh thế mãnh liệt xuất hiện chụp lấy nắp đỉnh cử lên một nhịp.

Oanh!

Trời đất chấn động, toàn bộ tiểu lục địa đều rung chuyển. Dãy cung điện càng đung đưa dữ dội, tựa như địa chấn cực mạnh công kích.

Sau khi Tịch Thiên Dạ đem nắp tiểu đỉnh mở ra, một đạo huyết quang chói mắt phóng lên tận mây xanh, thắng đến thương khung, toàn bộ bầu trời chiếu rọi một màu đỏ máu

Thậm chí từ phía ngoài hư không cũng có thể thấy đạo huyết quang xẹt qua chân trời, bản thẳng vào hư vô.

“Cái đó là..."

“Huyết khí quá mạnh mẽ"

"Kinh người như vậy hắn là do khí huyết của một vị đại năng thượng cổ nào đó xuất ra? "

"Khối tiểu lục địa kia cũng thuộc về huyết tỉnh quỷ tước tộc chúng ta. Nếu như ta đoán không sai hẳn là có trọng bảo xuất thế rồi.

Toàn bộ sinh linh ở thí luyện chỉ địa đều động tâm nhìn lên bầu trời. Chứng kiến huyết quang xẹt qua, tất thảy đều hâm mộ kèm xao xuyến không thôi.


Đến cùng là kẻ nào số tốt như vậy, đạt được trọng bảo cỡ đó!

"Ha ha, dấu hiệu đại hưng đây mà, báo hiệu đại hưng cho huyết tỉnh quỷ tước tộc chúng ta đây mà. "

Tộc trưởng Huyết tính quỷ tước tộc cười ha hả, mắt tràn đây xúc động cùng kinh hỉ. Trọng địa của huyết tinh quỷ tước tộc phát sinh kinh biến như vậy rõ ràng là bởi tộc nhân huyết tộc bọn họ đạt được bảo vật.

“Thành chủ đại nhân, huyết quang dọa người cỡ như thế kia chắc chắn là thần huyết trong truyền thuyết xuất thế?" Linh Thiên Dụ nhịn không được hỏi.

"Thần huyết?" Hắc Bạch thành chủ nghe vậy cười một tiếng, khẽ lắc đầu nói:

"Đây chẳng qua là huyết khí của một vị Thánh tổ mà thôi. Nhưng dù là vậy cũng đáng sợ lắm rồi. Trong lịch sử thí luyện chỉ địa rất ít khi xuất hiện trọng bảo cỡ đó. Một khi Huyết tỉnh quỷ tước tộc đạt được thánh tổ huyết khí kia, e là bọn họ sẽ một cánh phất thắng lên

Những người khác nghe vậy liền tỏ ra cực kì ghen ghét. Một vài chủng tộc giao hảo với huyết tỉnh quý tước tộc thì bắt đầu quay sang chúc mừng.

Mặt tộc trưởng Huyết tỉnh quỷ tước tộc tràn đầy hồng quang, cười tới mức không ngậm được mồm.

Sắc mặt Hắc Đồng thánh quân lại có chút khó coi, sặc mùi ghen tị. Tinh huyết thánh tổ trong truyền thuyết là bảo vật chưa từng kẻ nào đạt được. Ai mà biết công hiệu mạnh tới mức nào. Thánh tổ ở thời thượng cổ cũng nẵm trong lớp cường giả.

Nói không chừng một giọt tinh huyết cũng có thể giúp tu vi tăng mạnh đột xuất, thậm chí phá vỡ gông cùm xiềng xích mà tu thành Đế Cảnh trong truyền thuyết không chừng.

Từ lúc trọng bảo xuất thế trở đi, đám người tâm bảo tăng lên chóng mặt, toàn lực lùng sục bên trong luyện chỉ địa.


Cổ lão đại điện.

Tịch Thiên Dạ ôm một cái đỉnh nhỏ màu xanh, tựa như ôm một tòa núi cao nặng nề.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Bên trong chiếc đỉnh nhỏ có một chút huyết dịch vàng óng ánh, tắn ra như ánh mặt trời sáng chói

Nói một chút... là bởi số lượng thật sự không nhiều, đổ ra chưa chắc đầy được một chén trà nhỏ..

Không nhiều, nhưng thực tế lại vô cùng trân quý.

Kiều gì thì vật này cũng cực gì quan trọng đối với vị đại năng huyết tỉnh quỷ tước tộc kia, nếu không thì chẳng đời nào được bày cẩn thận ở nơi này.

Cái gọi là tinh huyết, trong khái niệm của giới tu sĩ không phải để chỉ huyết dịch.

Hai thứ đó về mặt bản chất vô cùng khác nhau!

Nếu không thì một con thú hoang thượng cổ kích thước khổng lö cỡ mấy vạn dặm chỉ căn tùy tiện rơi ra chút huyết dịch cũng đã chảy thành sông suối rồi. Loại huyết dịch đó không có giá trị gì cả.

Thứ gọi là tinh huyết chính là sinh mệnh tỉnh hoa của một đời tu sĩ, cũng là vật ngưng tụ những tỉnh túy bản nguyên.

Nói cách khác thì trừ phí không ngại tự tổn thương, còn chẳng có tu sĩ nào nguyện ý đi luyện chế tinh huyết của bản thân mình.

Cách thông thường hầu hết là chém giết cường địch rồi dùng kẻ đó luyện thành tinh huyết.

Ở thời đại thượng cổ, giết chết một kẻ cấp Thánh tổ rồi luyện hóa tỉnh huyết cũng không ra được bao nhiêu.


Bởi vậy mới nói, một chút tinh huyết kia trân quý hiếm hoi tới cấp độ nào.

Tịch Thiên Dạ cất số tỉnh huyết Thánh tổ đó thật kỹ, đoạn mới nhìn về phía những chiếc đỉnh to.

Những địa đỉnh đó vô cùng lớn, rõ ràng chứa không ít huyết dịch bên trong. Mỗi thời khắc trôi qua đều có huyết khí tản mát xuất ra.

Tịch Thiên Dạ vung tay, một cái nắp đỉnh to bự bị hắn đánh bay. Huyết khí kinh người từ trong đại đỉnh ùa ra, cưồn cuộn chảy như sóng lớn tràn đê vỡ.

Chỉ thấy bên trong là huyết dịch đầy tới một nửa đỉnh đang sôi trào như nước.

Tịch Thiên Dạ nhìn cả một đỉnh đãy máu me đó, trong mắt lóe lên một tia nhìn thất vọng.

Cả một đỉnh huyết dịch đó hỗn tạp lộn xộn, hiển nhiên không chỉ luyện từ một sinh linh. Hơn nữa lại không được bảo tồn và luyện chế cẩn thận, trải qua mấy chục vạn năm đã biến đối, chất lượng đã giảm xuống mức phổ thông, chỉ sợ là so với máu giả cũng không bằng.

Tịch Thiên Dạ rất chướng mắt với đám năng lượng vừa hỗn tạp vừa lộn xộn đó. Hiển nhiên đám huyết dịch nọ cũng không phải không còn gì khác.

Từ trong không gian giới chỉ, Tịch Thiên Dạ rút ra một đồ vật hình dạng như trái tim, đen nhánh như mực nước.

Thời điểm lôi ra, trái tim đen nhánh đó không hề nhúc nhích. Nhưng tới khi tiếp xúc không khí tựa như hồi sinh, run lên một nhịp không khác gì trái tim đang nhảy nhớt.

Tịch Thiên Dạ nhìn trái tim nọ, đoạn tiện tay vứt vào trong đại đỉnh.

Trái tìm đen nhánh vừa rơi vào đại đỉnh liền quăng quật lung tung như cá gặp nước. Đồng thời bề mặt màu đen cũng dần phai đi, hóa thành màu vàng nguyên vẹn, tỏa ra ánh hào quang tỉnh khiết hoàn toàn đối lập lúc trước.

Vật này chính là trứng của u minh Hạt mà Tịch Thiên Dạ thu được trước đó. Từ khi hần độ hóa, thăng cấp thành Lục Dực U Minh hạt hoàng hậu thì vật này vẫn luôn ngủ say trong không gian giới chỉ của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận