Vạn Cổ Cuồng Đế

"Đưa Thâm Lam Trọng Đồng cho ta." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Tịch Thiên Dạ, nơi này là khu quặng mỏ của Thần mạch Nhân tộc, hết thảy bảo vật ở đây đương nhiên cũng thuộc về chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn cướp đoạt bảo vật của Thần mạch Nhân tộc chúng ta hay sao?"

Linh Thiên Hùng biểu lộ khó coi vô cùng, bảo vật vừa tới tay, hần rất không cam tâm từ bỏ.

Hơn nữa vừa chạm vào Thâm Lam Trọng Đồng, hắn liền biết bảo vật này không đơn giản.

"Lời đã nói, ta không muốn nói lại lần thứ hai”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Trên người hắn không cảm giác được một tia khí tức, dường như là một người bình thường, nhưng lời nói ra, lại tạo thành áp lực to lớn đối với tất cả mọi người, thậm chí có người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Ngươi...”

Linh Thiên Hùng nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm. Hắn vốn là một người bá đạo, sao có thể mặc cho người khác còn bá đạo hơn mình, lửa giận trong lòng hắn gần như muốn nổ tung.

Hắn đang muốn nói thêm một câu, nhưng hiển nhiên Tịch Thiên Dạ đã không có kiên nhẫn tiếp tục nghe hẳn nói nhảm.

Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, cả người đã xuất hiện trước mặt Linh Thiên Hùng, giơ bàn tay đập xuống cái ót của Linh Thiên Hùng, dường như người lớn đánh trẻ con vậy, trực tiếp đập hẳn lảo đảo té lăn trên đất, khuôn mặt hung hăng nện vào ngọn núi.

Tất cả mọi người rung động nhìn một màn trước mắt, mạnh mẽ như Linh Thiên Hùng, nhưng đối mặt với Tịch Thiên Dạ lại một đứa trẻ con, một chút phản kháng cũng không có, bao nhiêu Thần thông Thánh thuật cũng không kịp sử dụng. Chẳng khác nào một người thường bị đẩy ngã.

"Đa tạ.”


Tịch Thiên Dạ một cước đạp trên lưng Linh Thiên Hùng, rồi mới từ tốn nói ra hai chữ, đồng thời đoạt lấy Thâm Lam Trọng Đồng từ trong tay hắn.

Linh Thiên Hùng vô cùng khuất nhục, điên cuồng vật lộn, dùng toàn bộ sức lực nhưng khác nào phù du tiếc cây, căn bản không có hiệu quả.

Đây là lần thứ hai hẳn bị Tịch Thiên Dạ một cước đạp dưới chân, mỗi lần đều vô lực phản kháng, hắn thật sắp điên rồi, hận không thể xé cả người Tịch Thiên Dạ thành tám khối.

Lấy được bảo vật, Tịch Thiên Dạ một cước đá bay Linh Thiên Hùng như khi hẳn đá bay Linh Thiên Điêu.

Linh Lan Nặc nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt phức tạp, nói không nên lời. Thấy Tịch Thiên Dạ quay người muốn đi, rốt cục có chút không nhịn được nói

"Tịch Thiên Dạ, khối kim loại kia là do chúng ta phát hiện trước.

Tịch Thiên Dạ dừng lại, liếc nhìn Linh Lan Nặc, thản nhiên nói:

“Thâm Lam trọng đồng không thể cho ngươi."

Linh Lan Nặc muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc, Tịch Thiên Dạ cường đại như vậy, bọn hắn có thể làm sao.

Hơn nữa Tịch Thiên Dạ không cướp từ bọn hẳn mà từ trong tay Linh Thiên Hùng, nàng có tư cách gì nói Tịch Thiên Dạ là người không có nghĩa khí.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, thản nhiên nói:

"Thâm Lam Trọng Đồng cho các ngươi cũng vô dụng, như vậy đi! Ta cho các ngươi mấy món bảo vật khác coi như đền bù tổn thất."

Tịch Thiên Dạ vung ống tay áo lên, tiện tay vứt mấy món bảo vật trên mặt đất, những bảo vật kia đều rất bất phàm, linh khí kinh người.

Hắn du đãng trong Thí Luyện Chỉ Địa lâu như vậy, đương nhiên thu hoạch không ít, có một ít bảo vật hắn cũng không cần dùng, cho đám người Linh Lan Nặc một ít coi như đền bù tổn thất cũng không sao cả. Những bảo vật này lại trân quý đến mấy cũng không sánh bằng Thâm Lam Trọng Đồng.

Đám người Linh Lan Nặc sững sở, bọn hẳn không ngờ Tịch Thiên Dạ nguyện ý lấy ra bảo vật trao đổi cùng bọn hắn, làm như vậy không thể bảo là không có nghĩa khí, dù sao bên trong thế giới nhược nhục cường thực này, ai sẽ giảng đạo lý với ngươi? Dù cho Tịch Thiên Dạ cùng Linh Lan Nặc có chút giao tình, nhưng Tịch Thiên Dạ không trực tiếp đoạt đồ đạc của nàng.

Hơn nữa mấy món bảo vật kia đều rất bất phàm, dù là bọn hắn trông thấy cũng đỏ mắt không thôi, nhiên Tịch Thiên Dạ không có ý định qua loa cho xong.

Linh Lan Nặc biểu lộ có chút phức tạp, Linh Phu Anh cùng Linh Thừa Nguyên cũng không biết nói gì cho phải

Mang theo thương thế trở về, Linh Thiên Điêu chấn động nhìn Tịch Thiên Dạ.

Chỉ có trải qua vô số trắc trở, bọn hẳn mới cảm nhận càng thêm khắc sâu.


Hiển nhiên, ở phương diện đối nhân xử thế, bọn hãn kém xa Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ không muốn dừng lại ở quặng mỏ quá lâu, quay người chuẩn bị rời đi, Thí Luyện Chỉ Địa quá khổng lồ, cho hẳn thời gian mười năm cũng chưa hẳn có thể đi hết, mà hẳn cũng không có nhiều thời gian như vậy. Dựa theo ước định trước đó, một tháng sau, bọn hắn nhất định phải chạy tới điểm cuối đại lục, cho nên hản không muốn lãng phí thời gian.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Nhưng mà, ngay lúc Tịch Thiên Dạ chuẩn bị trở về hư không, một tiếng cười lạnh đột xuất hiện sau lưng hắn.

“Tịch Thiên Dạ, quả nhiên ngươi sưu tầm được không ít bảo vật, thực khiến người hâm mộ ghen ghét.”

Thanh âm kia vô cùng âm trầm, quanh quẩn trong đất trời lại như một quả cân treo trong lòng của mọi người.

Tịch Thiên Dạ hơi hơi nhíu mày, dừng bước, đưa mắt nhìn về một nơi nào đó ở hư không.

Những người khác đã sớm kinh hãi, từng người đều sắc mặt khẩn trương, người còn chưa xuất hiện, nhưng thanh âm vang lên đã tạo ra áp lực lớn như hiển nhiên người kia có tu vi đáng sợ tới cực điểm.

Chỉ thấy đẳng sau một tòa quặng mỏ rách nát, một bóng đen chậm rãi xuất hiện, áo bào đen bao phủ cả người, cả người phiêu phiêu đãng đăng bay đến, phảng phất như u linh.

"Hắc Đồng Thánh Quân!"

Mọi người nhìn thấy bóng đen kia, toàn bộ đều chấn động cả người, ánh mắt tràn hoảng sợ.

Cực hạn tồn tại trong di tích Thiên Lan, địa vị gần với Hắc Bạch Thành Chủ, thật không ngờ tới Hắc Đồng Thánh Quân cũng đến khu quặng mỏ.


Linh Thiên Điêu, Linh Lan Nặc, Linh Phu Anh... sắc mặt mấy người bọn họ đột nhiên tái nhợt vô cùng, uy danh của Hắc Đồng Thánh Quân quá lớn, cho dù chỉ đứng ở trước mặt hắn, mấy người bọn họ đều có chút run lẩy bẩy.

Cả người Hắc Đồng Thánh Quân được bao phủ trong áo bào đen, ánh mất sâu kín nhìn về Tịch Thiên Dạ, trong mắt chỉ có oán hận cùng oán độc, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, thật giống như u linh đến từ địa ngục.

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm nói:

"Hắc Đồng Thánh Quân, có gì dạy bảo."

"Gó gì dạy bảo sao?"

Hắc Đồng Thánh Quân đột nhiên cười lớn, cười đến cả người ngửa về sau, một cánh tay chỉ vào mặt Tịch Thiên Dạ, nước mắt đọng trên khóe mắt cũng sắp chảy ra.

“Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta a! Tịch Thiên Dạ, ngươi cũng có hôm nay! Gặp được ta, ngươi cảm thấy ta muốn dạy bảo điều gì?"

Tiếng cười của Häc Đồng Thánh Quân có chút thê lương, khắp khuôn dữ tợn, ác độc... Những người khác đều không rét mà run, hơi lạnh lướt qua sau ót.

"Hắc Đồng Thánh Quân, ngươi cũng ở đây sao. Ha ha! Quá tốt rồi, mau giết chết Tịch Thiên Dạ, hắn đoạt bảo vật của ta."

Linh Thiên Hùng chật vật bay trở vẽ, liền nhìn thấy Hắc Đồng Thánh Quân, khuôn mặt mừng rỡ, dường như trẻ con bị ức hiếp nhìn thấy phụ huynh, trong nháy mắt cả người hưng phấn không thể tả.

Hắc Đồng Thánh Quân nhìn cũng không nhìn Linh Thiên Hùng, chỉ nhìn chãm chăm Tịch Thiên Dạ cười không dừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận