Vạn Cổ Cuồng Đế

Đám người Linh Thiên Điêu đều câm như hến, ánh mắt nhìn về Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy ma quỷ.

Một tồn tại cực hạn ở Hắc Bạch Thần Thành, một đời võ thượng Thánh Quân thế mà bị Tịch Thiên Dạ giết chết, chính xác là bị hành hạ cho đến chết.

Tất cả mọi người không cách nào quên khoảnh khắc trước khi chết của Hắc Đồng Thánh Quân, loại ánh mắt tuyệt vọng, hoảng sợ cùng cầu xin.

Giết chết Häc Đồng Thánh Quân, Tịch Thiên Dạ không nói lời nào mà xoay người rời đi.

Linh Lan Nặc nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, trong mắt chỉ có sự rung động cùng phức tạp.

Khoảng thời gian kế tiếp, Tịch Thiên Dạ không ngừng xuyên qua mọi ngõ ngách trong Thí Luyện Chỉ Địa, mặc dù nơi này có không ít lục địa cỡ nhỏ, nhưng chưa hắn sẽ có bảo vật vừa ý Tịch Thiên Dạ.

Tuy rằng ở một ít khu vực đặc biệt nguy hiểm có bảo vật hấp dẫn Tịch Thiên Dạ, nhưng hẳn cũng chỉ có thể chùn bước chân, không dám xâm nhập quá sâu.

Mặc dù Tịch Thiên Dạ có thể tự do đi lại bên trong Thí Luyện Chỉ Địa, nhưng hiệu suất lấy được bảo vật không có nhanh như mọi người tưởng tượng.

Đương nhiên, nếu bàn về số lượng bảo vật đạt được, e là không ai có thể so sánh cùng Tịch Thiên Dạ.

Không giống với những người khác, sinh linh rong di tích Thiên Lan coi trọng thượng cổ truyền thừa cùng các loại bí thuật, một khi tìm được thượng cổ truyền thừa của chủng tộc mình, e là sẽ dứt khoát dừng lại dốc lòng tu luyện, một lần ngồi xuống tu luyện có khả năng kéo dài đến một tháng

Nhưng Tịch Thiên Dạ thì khác, hẳn không thèm để mắt tới thượng cổ truyền thừa mà chỉ có một mục. đích, đó chính là không ngừng sưu tập tài nguyên để tu luyện, những nơi có truyền thừa đều bị hắn bỏ qua.


Thời gian vội vàng, một tháng sau Tịch Thiên Dạ đã đi khắp các nơi trong thí luyện chỉ địa, dựa theo ước định hắn tiến về điểm cuối của đại lục.

Điểm cuối của đại lục chính là lối vào Thiên Lan Thần Cung.

"Tuy rằng thí luyện chi địa có nhiều bảo vật, nhưng lại không bằng Thiên Lan Thần Cung,

Bởi vì Thiên Lan Thần Cung mới chính là khu vực hạch tâm của Thiên Lan Thần Tông, mà Thí Luyện Chỉ Địa chẳng qua chỉ là một thượng cổ di tích được chắp vá lung tung mà thôi.

Con đường đi tới điểm cuối đại lục khá là suông sẻ không có bất kỳ nguy hiểm, bất kỳ người nào cũng có thể đi tới.

Ngày thứ hai, Tịch Thiên Dạ đã đi đến điểm cuối của đại lục, cũng là phần cuối của Thí Luyện Chỉ Địa.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Lan Thần Cung trên trời cao tự như gần trong gang tấc chỉ cần vươn tay cũng có thể chạm đến.

Đương nhiên, đây chẳng qua là chỉ là ảo giác mà thôi.

Thiên Lan Thần Cung nhìn như đang ở ngay trước mặt mọi ngươi, nhưng trên thực tế lại đang ở bên trong một không gian khác, nếu dùng cược bộ của người bình thường để tính toán, ngươi vĩnh viễn không có khả năng đi đến Thiên Lan Thần Cung.

Tịch Thiên Dạ không phải người thứ nhất đi đến nơi này, đã có không ít sinh linh đứng chờ, hầu hết mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên phía trên, Thiên Lan Thần Cung quá rung động lòng người, trước kia khi còn ở Hắc Bạch Thần Thành, ngẩng đầu lên chỉ có thể trông thấy một cái bóng mơ hồ, chưa bao giờ bọn họ lại đến gần nơi cự ngụ của Thần linh đến như thế.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi đi về phía trước, dường như súc địa thành thốn một bước trăm dặm, rất nhanh đã đi vào trong một sơn cốc khổng lồ.


Trong sơn cốc có không ít người, chỉ cần hơi cảm ứng liền có thể biết được điểm cuối của đại lục nằm ở đâu, gần như tất cả mọi người đều tụ tập ở đây.

Ở giữa sơn cốc, có một phiên chợ mới được dựng nên không lâu, bên trong phiên chợ người đi tới đi lui, người thì mở quầy bán các loại vật phẩm, người thì cò kè mặc cả, có thể nói là rất náo nhiệt.

Chỉ cần là sinh linh đến Thí Luyện Chỉ Địa, cơ bản đều có chút thu hoạch, bọn hắn sẽ lấy những đồ vật mình không dùng được để giao dịch, hoặc mua những. vật cần thiết. Tịch Thiên Dạ thấy vậy, cũng nhấc chân đi về hướng phiên chợ.

Mặc dù Phiên chợ rất đơn sơ, nhưng e là nơi này có quy cách cao nhất toàn bộ di tích Thiên Lan, dù sao bảo vật được lấy ra từ Thí Luyện Chỉ Địa, cơ bản đều rất không tầm thường, tùy tiện một kiện bày bán trên mặt đất cũng không đơn giản.

“Người kia là... Tịch Thiên Dạ..."

"Hắn rốt cục xuất hiện."

"Nghe nói hẳn có thể tự do đi lại trong Thí Luyện Chỉ Địa, rất nhiều chủng tộc nhìn thấy hẳn qua lại trong di tích bản tộc."

“Thế mà có thể tự do thăm dò hết thảy thượng cổ di tích của các chủng tộc, thật là khiến người ta hâm mộ, e là không có ai thu hoạch được nhiều bảo vật hơn hắn a."

Tịch Thiên Dạ xuất hiện trong phiên chợ gây nên oanh động không nhỏ, gần như sinh linh đi ngang đều theo bản năng nhìn về hắn.

Bên trong Thí Luyện Chỉ Địa, bọn hẳn hết sức bị động, cho nên tin tức không mấy lưu thông.


Nhưng ở điểm cuối của đại lục, hầu như tất cả mọi người đều sẽ đến, mà toàn bộ tin tức liên quan tới Thí Luyện Chỉ Địa tự nhiên sẽ hội tụ về nơi này.

Tịch Thiên Dạ đi qua không ít tổ địa của các chủng tộc, đương nhiên sẽ không tránh khỏi nhìn thấy nhau, tin tức liên quan tới hân tự nhiên cũng là nhiều nhất.

Hắn đạt được bảo vật gì cũng đều được truyền ra ngoài.

Tỷ như tỉnh huyết của Thánh tổ, tỷ như Thâm Lam Trọng Đồng, tỷ như Khô Hải Băng Tủy Ngọc...

Bất luận một cái món nào cũng là tuyệt thế vô song kinh thế chí bảo.

Trên đường đi, tất cả mọi người đều nhìn về phía hẳn với ánh mắt ước ao ghen tị, thậm chí có ít người không thèm che giấu sự tham lam trong mắt.

Trong mắt của tất cả mọi người, Tịch Thiên Dạ đã trở thành một cái di động bảo khố.

"Đồ đần, thu hồi ánh mắt của ngươi lại, đừng nhìn! Ngươi muốn chết hay sao, ngay cả Hắc Đồng Thánh Quân cũng chết trong tay hẳn, nếu ngươi trêu chọc đến hẳn thì ai cũng cứu không được ngươi”

Một thanh niên Ngân Sí Thần Tộc kéo đồng bạn của mình qua một bên, không cho hẳn nhìn về Tịch Thiên Dạ nữa.

Cho dù trên người Tịch Thiên Dạ có nhiều bảo vật đến đâu, cũng không phải bọn hẳn có thể mơ ước.

Ngay cả tồn tại cực hạn trong di tích Thiên Lan như Hắc Đồng Thánh Quân cũng bị Tịch Thiên Dạ giết, toàn bộ di tích Thiên Lan còn ai có thể làm gì được. Tịch Thiên Dạ?

Tịch Thiên Dạ giết chết Hắc Đồng Thánh Quân ở khu quặng mỏ đã sớm lan truyền đến điểm cuối đại lục.

Dù sao khi đó có không ít Thần Mạch Nhân Tộc tận mắt nhìn thấy Tịch Thiên Dạ giết chết Hắc Đồng Thánh Quân, không có khả năng toàn bộ bọn họ sẽ giữ bí mật cho Tịch Thiên Dạ.


Tin tức này vừa truyền tới, toàn bộ điểm cuối đại lục cũng bị kinh ngạc, nếu không phải đã xác nhận nhiều lăn Hắc Đồng Thánh Quân đã chết, căn bản sẽ không có người tin tưởng.

Bởi vì chuyện này thật sự quá khó tin.

Nghe nói ngay cả Hắc Bạch Thành Chủ cũng bị kinh động, ngay trong ngày triệu tập những thế lực trong Hắc Bạch Thần Thành mở một cuộc hội nghị khẩn cấp.

Tịch Thiên Dạ xuất hiện dẫn đến không ít ánh mắt nhìn sang, căn bản không có hứng thú giao dịch. Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không bận tâm những người khác nghĩ gì, căn bản không bị ảnh hưởng, vẫn thoải mái nhàn nhã đi dạo trong phiên chợ.

Đột nhiên hần dừng lại, đưa mắt nhìn về một cái đài cao ngay trung tâm phiên chợ, nơi đó có rất nhiều người, hiển nhiên có đồ vật gì hấp dẫn bọn hẳn.

"Anh Thai Tố Linh hoa!"

Tịch Thiên Dạ ánh mắt ngưng lại, ánh mắt xuyên qua hư không rơi vào một đóa hoa trên đài cao, đóa hoa này tuyết trắng như ngọc, không ngừng tản ra khí tức thần thánh

Anh Thai Tố Linh hoa!

Không ngờ trong thế giới Thái Hoang lại có vật này.

Hắn còn đang suy nghĩ như thế nào mới có thể Tìm được thiên tài địa bảo có thể tái tạo linh hồn.

Nhưng không ngờ nhanh như vậy đã xuất hiện.

Nhưng hiển nhiên không chỉ có mỗi mình hắn cảm thấy hứng thú đối với đóa Anh Thai Tố Linh Hoa này, toàn bộ phiên chợ, phăn lớn sinh linh đều tụ tập chung quanh đài cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận