Vạn Cổ Đại Đế

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 16: Hồ Tử Nguyệt

Sau khi Lăng Tiêu đưa Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn truyền cho Tuyết Vy, tiếp tục đem 1 vạn linh thạch thượng phẩm tạo thành một Tụ Linh Trận giúp tăng tốc độ tu luyện lên gấp 10 lần cho nàng ấy. Sau đó mới rời khỏi Cẩm Sắt Các, chuẩn bị đi đến dãy nói Yêu Thú tìm kiếm Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa.

Bất ngờ nhất là tố chất của Tuyết Vy thì giống như ẩn chứa một loại huyết mạch kỳ lạ nào đó. Chẳng qua trước giờ Tuyết Vy không tu luyện, Lăng Tiêu cũng không nhìn ra.

Lăng Tiêu cảm giác là huyết mạch của Tuyết Vy rất không bình thường.

Chẳng qua sau khi hắn trở về từ dãy núi Yêu Thú, tu vi của Tuyết Vy tăng cao, đạt tới cảnh giới khó mà tưởng tượng.

"Xin chào Thánh tử!"

"Ra mắt Thánh Tử!"

Trên đường Lăng Tiêu đi xuống núi, rất nhiều đệ tử thấy hắn đều cung kính hành lễ, vẻ mặt kính trọng.

Lăng Tiêu cũng mỉm cười gật đầu. Rời khỏi núi Trường Sinh, đi thẳng một đường hướng bắc tiến đến dãy núi Yêu thú.

Dãy núi Yêu thú ở phía sau núi Trường Sinh. Trong vòng vài dặm đất đai xung quanh đều là rừng rậm hoang mạc, thế núi nguy nga cao vút đến tầng mây. Trong đó có nhiều yêu thú có ma lực mạnh mẽ, cũng có rất nhiều bảo vật trong trời đất. Đa số các võ giả đều thích đến đây rèn luyện.

Thật ra ở vạn năm trước, dãy núi Yêu thú và núi trường sinh là một, gọi là dãy núi Trường Sinh, ngàn dặm này đều là núi của Trường Sinh Môn. Khi đó số đệ tử là trăm vạn người, cường giả tụ tập, các cung điện lầu các màu ngọc bích phát sáng mờ ảo đều lơ lửng trên khắp các ngọn núi. Nhìn từ xa giống như là Thần giới.

Chỉ là sau một vạn năm, thế sự xoay vần, cái gì cũng thay đổi.

Trường Sinh Môn suy yếu đến mức chỉ co lại trên một ngọn núi. Dãy núi Trường Sinh cũng trở thành thiên đường của yêu thú.


Chỉ có một ngọn núi trong ba ngọn núi Tọa Linh tràn ngập linh khí là vẫn ở trong tay Trường Sinh Môn, hai ngọn núi kia đã bị Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện chiếm lấy.

"Đợi ta bước lên đỉnh cao. Tất cả những gì Trường Sinh Môn mất đi, ta sẽ đoạt lại hết!"

Lăng Tiêu chậm rãi bước đi, trong ánh mắt tỏa ra khí thế sắc bén.

"Cũng không biết hồ Tử Nguyệt còn ở đó hay không. Ngày xưa đây chính là chỗ mà Cẩm Sắt thích nhất!"

Lăng Tiêu nhìn về xa xăm, ở nơi đó có làn khí chết chóc tràn ngập. Đã nhiều năm như vậy, Lăng Tiêu không chắc chắn rằng hồ Tử Nguyệt có còn như trước không.

"Đi nhìn một chút!"

Lăng Tiêu tăng tốc, chân chạm một cái là nhảy xa mấy trượng, đi theo phương hướng trong trí nhớ.

Cây cối xung quanh càng ngày càng dày đặc, cảm giác nguy cơ cũng truyền đến.

RỐNG!!

Tiếng gào chợt vang lên, tiếp theo là một trận gió mạnh, một bóng đen to lớn lao ra từ trong rừng, miệng đầy máu tươi đang há to muốn cắn Lăng Tiêu.

"Muốn chết!!"

Khí lạnh toát ra từ trong mắt Lăng Tiêu, hắn không hề tránh né, vung một đấm mạnh mẽ bất ngờ. Quyền khí vô cùng cứng rắn xuất hiện trong không gian nổ vang một tiếng.

OÀ..ÀNH!!

Toàn thân vẫn chỉnh tề, Lăng Tiêu đứng yên, mà bóng đen kia bị hắn đánh văng ra xa.


Đó là một yêu thú cao bằng người, thân dài, bọc bên ngoài là lớp vảy đen. Đầu giống đầu hổ nhưng trên đó có một cái sừng nhọn, đôi mắt đầy khát máu nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Yêu thú cấp một, Thiết Giáp Hổ!

Yêu thú cấp một có thể so với Khai Mạch cảnh. Ngoài ra để ý hơi thở của Thiết Giáp Hổ này sẽ thấy nó đã đạt đến cấp một đỉnh phong, chỉ một chút nữa là có thể đột phá đến yêu thú cấp hai.

Trên người Thiết Giáp Hổ có lớp áo giáp cứng như sắt cực kỳ chắc chắn, cho dù là cường giả Chân Khí cảnh cũng rất khó phá vỡ phòng ngự của nó. Cường giả của Khai Mạch cảnh càng không phải là đối thủ của nó.

Nó cho rằng Lăng Tiêu là quả hồng mềm nhưng không nghĩ tới lại đá vào tấm sắt rồi.

Hình như Thiết Giáp Hổ cũng cảm thấy Lăng Tiêu không dễ chọc, trợn mắt nhìn Lăng Tiêu một lát sau đó xoay người muốn chạy trốn.

"Muốn chạy? Chết cho ta!"

Lăng Tiêu cười khà khà, bóng người lóe lên rồi xuất hiện sau lưng của Thiết Giáp Hổ. Nắm đấm cứng rắn vô cùng một lần nữa đánh lên thân nó.

Đây là Tiểu Kim Cang Quyền, ở trong tay Lăng Tiêu lại phát huy sức mạnh vô cùng to lớn.

Ầm ầm!

Từng nắm đấm của Lăng Tiêu rơi xuống cơ thể Thiết Giáp Hổ, sức mạnh ẩn chứa bên trong nổ tung, dưới chân là Trường Sinh Bộ Pháp.

Hình bóng Lăng Tiêu giống như ma quỷ, Thiết Giáp Hổ hoàn toàn không có cách nào để trốn. Cuối cùng lớp áo giáp trên người bị Lăng Tiêu đánh nát.

"Cảm giác đấm vào từng thớ thịt, thật sảng khoái."


Trong ánh mắt của Lăng Tiêu hiện ra chiến ý lớn mạnh, mặc dù hắn có trí nhớ của kiếp trước. Nhưng cái cơ thể này vẫn còn quá nhiều điểm yếu, muốn khôi phục lại sức chiến đấu mạnh mẽ thì nhất định phải rèn luyện bằng cách chiến đấu thực tế.

Dãy núi Yêu thú này là một nơi thực tập tuyệt vời.

Cứ như vậy, ở bên trong dãy núi Yêu thú, Lăng Tiêu nghênh ngang bước đi về phía trước. Lộ trình hơn mười dặm, hắn chém giết một số lượng lớn yêu thú cấp một và cấp hai. Trên cơ thể Lăng Tiêu cũng xuất hiện nhiều sát khí hơn.

Khi Lăng Tiêu từ từ đi ra khỏi nơi cây cối rậm rạp, không gian phía trước sáng hơn, xuất hiện một sơn cốc lung linh. Trong sơn cốc có một hồ nước màu tím giống như mặt trăng uốn cong vậy, hết sức xinh đẹp.

"Hồ Tử Nguyệt vẫn còn ở đây?"

Con mắt Lăng Tiêu sáng lên, bước nhanh hơn.

Hồ Tử Nguyệt nằm ở vị trí trung gian giữa ba ngọn núi, luôn bị che khuất, bình thường rất khó để người khác phát hiện. Nhưng mà phong cảnh ở sơn cốc này rất đẹp.

Xung quanh hồ Tử Nguyệt là một biển hoa Huân Y Thảo* tỏa hương thơm ngát. Phía xa xa còn có một thác nước, nước chảy đổ về trong hồ Tử Nguyệt, sạch sẽ vô cùng.

- --

Huân Y Thảo: Chính là hoa Lavender ngày nay.

- --

Nước trong hồ Tử Nguyệt có màu tím là vì ở thượng nguồn có linh thạch Tử Huyết tản ra làn khí màu tím, cực kỳ quý báu. Ngoài ra nước trong hồ có thể thay đổi thể chất, thay gân đổi mạch để người ta phá vỡ chướng ngại trong tu luyện.

Lăng Tiêu thật không ngờ sau vạn năm, hồ Tử Nguyệt vẫn có thể giữ được hoàn hảo như thế.

"Người nay không thấy ánh trăng xưa. Trăng nay từng chiếu người xưa dáng hình*. Cẩm Sắt! Nàng có khỏe không?”

- --

*Bài thơ: Bả tửu vấn nguyệt (Nâng rượu hỏi trăng)

Nguyên tác dịch nghĩa, cái bên trên là dịch thơ.


"Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt. Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân!*

- --

Lăng Tiêu đứng ở bờ hồ Tử Nguyệt, nhìn biển hoa Huân Y Thảo xung quanh, trong ánh mắt có một chút đau buồn.

Ào..ooo!

Đột nhiên nước hồ rung động, một người con gái không mảnh vải che thân chạy từ trong hồ ra. Cơ thể đẹp đẽ, làn da trắng noãn như mỡ dê, tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Lăng Tiêu thoáng ngây dại.

Không thể không nói, người con gái này cực kỳ hoàn mỹ.

Một mái tóc đen mềm như tơ lụa, mặt mũi tinh xảo, miệng nhỏ anh đào, đôi mắt to lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo, dáng người uyển chuyển như nữ thần. Không gì sánh được!

Mấu chốt là bây giờ trên người nàng ấy đang không có một mảnh vải nào. Ngọn núi cao ngất trước ngực, dáng người thướt tha, eo nhỏ nhắn yêu kiểu, hay chân thẳng tắm thon dài, còn có thể thấy loáng thoáng một mảnh đen tuyền phía dưới.

Người con gái kia cũng sợ đến đứng hình, nhưng nàng đã phản ứng lại trong nháy mắt. Gò má đỏ ửng, ánh mắt có biểu cảm thẹn quá hóa giận, tia sáng bạc lóe lên trong tay, một bộ quần áo đỏ lập tức mặc lên người, che đi vẻ đẹp kia.

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói kiềm chế tức giận vang lên bên tai Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nói trong vô thức: "Chưa!"

Nhưng ngay sau đó hắn ý thức được có gì đó sai sai, ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt người kia đã phủ đầy sát khí.

"Dâm tặc! Ta giết chết ngươi."

Ánh mắt lạnh như băng, nàng giận run người hét lớn. Một đường kiếm quang như dải lụa nhằm vào đầu Lăng Tiêu, kiếm khí ẩn chứa sự lạnh lẽo khiến người ta rét run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận