Vạn Cổ Đại Đế

Lăng Tiêu và Liễu Phiêu Phiêu rời khỏi thành Trường Sinh, đi liên tục không nghỉ, rất nhanh đã đến chân núi Trường Sinh.

Nhìn một tảng đá lớn trước mặt, ba chữ to Trường Sinh Môn, Liễu Phiêu Phiêu ngây ngẩn cả người.

"Ngươi là đệ tử của Trường Sinh Môn?"

Giọng nói Liễu Phiêu Phiêu đầy kinh ngạc.

"Đúng thế. Có vấn đề gì không?" Lăng Tiêu nhìn núi Trường Sinh xanh biếc đằng trước, có chút xúc động.

"Nhưng mà....nhưng mà...."

Liễu Phiêu Phiêu không nói nên lời, Trường Sinh Môn là tông môn thấp nhất trong ba tông môn quanh đây. So với Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện cũng kém hơn nhiều. Một tông môn như vậy làm sao có thể bồi dưỡng ra đệ tử yêu nghiệt như Lăng Tiêu được chứ.

Lăng Tiêu cười nhạt, tất nhiên hắn biết ý nghĩ của Liễu Phiêu Phiêu. Nhưng hắn cũng không muốn giải thích, chỉ cất bước đi lên núi Trường Sinh.

"Thật là một tên kỳ quái."

Liễu Phiêu Phiêu cảm giác được trên người Lăng Tiêu được bao phủ một tầng sương mù, khiến cho nàng càng thêm tò mò, vội vàng đuổi theo.

"Ra ngoài mấy ngày, cũng không biết nha đầu Tuyết Vi đã tu luyện như nào rồi."

Khóe miệng của Lăng Tiêu lộ ra nụ cười. Kiếp này, người và vật đều không còn, thời gian thay đổi, nhưng mà tiểu nha đầu kia lại cho hắn một chút ấm áp.

Hơn nữa, Lăng Tiêu cảm giác được, huyết mạch Tuyết Vi rất không bình thường, giống như cất giấu bí mật nào đó.


"Chuyện gì đã xảy ra?"

Lăng Tiêu nhíu chặt lông mày, trong lòng xuất hiện linh tính xấu.

Một đường đi từ chân núi lên, nhưng các đệ tử Trường Sinh Môn sau khi thấy Lăng Tiêu đều giống như chim sợ cành cong, liên tục né tránh, sợ sệt.

Chỉ mới mấy ngày trước, thời điểm Lăng Tiêu xuống núi, đa số các đệ tử đều thi lễ gọi Thánh tủ, vẻ mặt cung kính. Nhưng bây giờ lại thay đổi.

Đã xảy ra chuyện!

Khóe mắt Lăng Tiêu liếc nhìn lạnh nhạt, hắn rõ ràng cảm nhận được trong ánh mắt của họ có chút hả hể, thương hại.

Lăng Tiêu chẳng muốn chấp nhặt với bọn họ, tốc độ nhanh hơn, một bước vài chục trượng, giống như một bước bằng mười, phi như bay về hướng Cẩm Sắt các.

Khi Lăng Tiêu trở lại Cẩm Sắt các, nhìn quang cảnh trước mắt, khuôn mặt trở nên u ám.

Rừng trúc vẫn là rừng trúc, thác nước vẫn chảy như trước nhưng không thấy Cẩm Sắt các.

Hay phải nói là Cẩm Sắt các biến thành một vùng phế tích, trên mặt đất lưu lại dấu vết thiêu cháy.

"Tuyết Vi! Tuyết Vi! Ngươi đang ở đâu?"

Lăng Tiêu đề khí gọi to, giọng nói đầy sự tức giận.

Mặc dù Cẩm Sắt các bị đốt khiến hắn tức giận không thôi. Nhưng Tuyết Vi hiện ở nơi nào mới là điều khiến Lăng Tiêu lo lắng nhất.

Giọng nói của Lăng Tiêu truyền khắp tứ phương, rừng trúc ở đây có chút xào xạc, nhưng thiếu nữ mặc áo trắng vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Lăng Tiêu nắm chặt bàn tay, ý định giết người bùng lên trong ánh mắt.

"Rốt cuộc là kẻ nào? Dám to gan phóng hỏa đốt Cẩm Sắt các, bắt Tuyết Vi đi? Đặng Á Lâm? Hắn không có lá gan lớn như vậy."

Lăng Tiêu suy nghĩ thật nhanh, sự giận dữ ngày càng lớn.

Liễu Phiêu Phiêu bên cạnh vừa sợ hãi cũng vừa tò mò. Khiếp sợ sát khí đang tỏa ra trên người Lăng Tiêu, hắn giống như người từng đi ra từ biển máu, khiến khuôn mặt nàng cũng tái nhợt đi.

Mà tò mò Tuyết Vi là ai? Người như nào mà khiến Lăng Tiêu lo âu và giận dữ như thế?

Vèo vèo vèo!

Nhưng ngay lúc này, có ba bóng người đi ra từ rừng trúc.


"Xin chào Thánh Tử!"

Ba người cung kính thi lễ với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhận ra ba người này, chính là Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung và Vương Hàm mà hắn cứu được từ rắn Huyền Mẫu Xích khi ở trong dãy núi Yêu Thú.

Chỉ là giờ phút này, mặt mũi Lưu Truyện Hùng và Cổ Chung đều bầm dập, sắc mặt Vương Hàm trắng bệch.

Hơi thở của ba người đều rối loạn, rõ ràng là bị thương không nhẹ.

"Nói cho ta biết chuyện gì xảy ra!"

Vẻ mặt Lăng Tiêu không thay đổi, nói.

Nhưng trong giọng nói lại có sự lạnh lẽo như băng giá, khiến cho ba người Lưu Truyện Hùng rùng mình một cái.

"Khởi bẩm Thánh tử, đây đều là do Lâm Hạo Vũ gây nên!" Lưu Truyện Hùng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lăng Tiêu, cắn răng nói.

"Lâm Hạo Vũ?"

Lăng Tiêu nhíu mày, đây là một cái tên xa lạ, cũng không phải Đặng Á Lâm trong tưởng tượng của hắn. Dù sao trong toàn bộ Trường Sinh Môn, nếu nói về ân oán thì chắc hẳn chỉ có Đặng Á Lâm. Nhưng mà giờ đã thuần phục Lăng Tiêu.

" Lâm Hạo Vũ là cháu trai của thái thượng trưởng lão Lâm Sơn, xếp thứ hai trong nhóm đệ tử chân truyền, gần bằng Nam Cung sư tỷ."

Theo lời nói của Lưu Truyện Hùng, Lăng Tiêu cũng đã hiểu chuyện xảy ra.

Trong Trường Sinh Môn, trừ tông chủ Nam Cung Hiên là cường giả Tông Sư Cảnh thì còn có một vị trí thái thượng trưởng lão Lâm Sơn. Nghe nói tu vi còn cao hơn Nam Cung Hiên, gần như là người số một Trường Sinh Môn.

Mà Lâm Sơn này rất nhiều cháu trai mình, chính là Lâm Hạo Vũ. Năm nay Lâm Hạo Vũ hai mươi hai tuổi, tu vi Hóa Linh cảnh tầng tám, gần với Nam Cung Tình, là người đứng thứ hai trong nhóm đệ tử chân truyền.

Ngày bình thường Lâm Hạo Vũ ngang ngược càn rỡ, lấn áp đồng môn. Vì có Lâm Sơn là núi dựa nên ngay cả Nam Cung Hiên cũng rất đau đầu với hắn.


Hơn nữa Lâm Hạo Vũ cực kỳ kiêu căng, nhất quyết nói Nam Cung Tình mà người của hắn, đồng thời cũng mưu đồ trở thành Thánh tử của Trường Sinh Môn, chỉ là Nam Cung Hiên mãi không đưa ra quyết định.

Lúc này, Lâm Hạo Vũ vừa mới xuất quan, đột phá Hóa Linh cảnh tầng chín, cũng tu luyện thành công võ học Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm trấn phái của Trường Sinh Môn. Hắn rất hăng hái, tu vị đã bằng Nam Cung Tình.

Nhưng sau khi hắn xuất quan lại nghe nói Trường Sinh Môn mọc ra một đệ tử tạp dịch Lăng Tiêu. Chẳng những thông qua được chín tầng của Trường Sinh tháp, lấy Khai Mạch cảnh đánh bại Đặng Á Lâm là Hóa Linh cảnh, thiên phú siêu việt. Lăng Tiêu được Nam Cung Hiên cho phép phong làm Thánh tử của Trường Sinh Môn.

Vị trí Thánh tử tương đương với Thiếu tông chủ của Trường Sinh Môn, là tông chủ tương lai. Lâm Hạo Vũ từ lâu đã coi nó là của mình, hôm nay lại bị một đệ tử tạp dịch đạt được, sau này mình chẳng nhẽ phải hành lễ với một đệ tử tạp dịch?

Điều này làm cho Lâm Hạo Vũ không thể kìm chế.

Lâm Hạo Vũ lửa giận ngút trời, lập tức dẫn một nhóm người đến Cẩm Sắt các, chẳng những dùng một mồi lửa đốt đốt Cẩm Sắt các mà còn bắt Tuyết Vi đi.

"Thánh tử! Tu vị ba người chúng ta quá kém, không có cách nào ngăn Lâm Hạo Vũ, bị hắn đánh không phản kháng nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Vi cô nương bị bắt đi!"

Mắt Lưu Truyện Hùng đỏ lên.

"Nam Cung Hiên và Nam Cung Tình đâu? Bọn hắn không ngăn cản sao?" Lăng Tiêu càng thêm bình tĩnh, nhưng nếu là người quen của hắn thì sẽ hiểu, hắn đang tức giận tới cực điểm.

"Tông chủ và Nam Cung sư tỷ đang bế quan tu luyện, hoàn toàn không biết chuyện này! Sư huynh Đặng Á Lâm sau khi biết cũng đi tìm Lâm Hạo Vũ, bị Lâm Hạo Vũ đánh cho một trận, cuối cùng Đại trưởng lão Chấp pháp trưởng lão ra mặt. Kết quả cũng bị hắn nhắc đến thái thượng trưởng lão Lâm Sơn mà đè ép."

Ba người Lưu Truyện Hùng đều cay đắng, thái thượng trưởng lão Lâm Sơn không hề che dấu sự chiều chuộng với cháu trai. Cho dù Lăng Tiêu tức giận thì có thể làm gì?

Trong lúc nhất thời, ba người Lưu Truyện Hùng cảm giác được cái gì gọi là vừa tức lại vừa xót xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận