Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

"Mong là vậy!" Trần Mộc thàn nhiên đáp. Rầm.

Võ Hùng không nói nhiều lời, linh lực quanh người bùng nổ, dao động cuồng bạo cuồn cuộn không ngừng, chấn động hư không, ngay cả dưới chân cũng có vô vàn vết nứt trên mặt đất mà mắt thường cũng có thể thấy đang lan ra.

Linh lực của hắn ta là lôi đình cuồng bạo, khi vận linh lực, trên lôi đài sẽ sáng lên, tiếng sấm rầm rì vang vọng trong không khí.

Trên đài cao, tông chủ nheo mắt lại, nhìn Võ Hùng với vẻ mặt kinh ngạc: "Trận này chỉ sợ tên nhóc có Ấn Thần kia gặp xui rồi!"

Linh lực cuồn cuộn đến mức ấy, e rằng đã đến cảnh giới Thần Tàng.

Cảnh giới Thần Tàng thường đã được coi là thiên tài hàng đầu trong tông môn rồi!

Đông Phương Dịch läc đầu: "Chưa chắc vậy! Kẻ xông qua vòng vây của ba mươi vạn quân thiết ky, ta nghĩ tên nhóc kia không đơn giản vậy đâu!"

"Ngươi có vẻ xem trọng tên nhóc kia nhỉ!" Tông chủ cười nhạt, sau đó nhìn về phía Trần Mộc. Thật lòng thì, Ấn Thần của Trần Mộc đúng là khiến người khác động lòng, đến cả tông chủ như hắn cũng thết


Tiếp theo phải xem tên nhóc này ứng đối như nào rồi!

Bên phía Linh Điện, vẻ mặt tất cả đệ tử đều nặng nề. Trong lần Thi Điện trước, Võ Hùng đã đánh bại vô số thiên tài, ôm thành tích hai mươi người mạnh nhất, đủ để thấy hắn ta mạnh đến mức nào.

"Nhóc con, đừng có chết đấy!"

Đôi tay ngọc của Trình Vũ Hiên lặng lẽ xiết trong tay áo, lòng bàn tay toát mồ hôi, nhìn về phía lôi đài với vẻ lo lắng.

Reng!

Cuối cùng, khi tiếng chuông lôi đài vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu!

Trong mắt Võ Hùng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, một tiếng nổ vang lên mạnh mẽ. Bên ngoài lôi đài, mặt đất rạn nứt, thân hình Võ Hùng vụt lên như viên đạn.


"Tốc độ nhanh thật!" Tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp quảng trường.

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ còn không kịp nhìn thấy bóng hẳn ta, Võ Hùng đã đứng trước mặt Trần Mộc. Không có bất kì chiêu thức gì hoa lệ, hắn ta đấm ra một quyền.

Rầm. Trong ánh sét cuồng bạo, ngưng tụ ra một quyền cao chừng mười trường, mang theo khí thế to lớn lao về phía yết hầu Trần Mộc.

Vừa ra tay đã tàn nhẫn lao về phía nơi yếu hại của đối phương.

Đối mặt với một quyền sắc bén kia, đôi mắt sâu thẳm của Trần Mộc không hề gợn sóng, cơ thể cũng không thèm nhúc. nhích, thản nhiên nhìn một quyền tiến đến gần mình.

"Hừ!" Võ Hùng hừ lạnh một tiếng, không hề nhân nhượng, nắm đấm vụt qua mạnh mẽ hơn.

Rầm. Thế nhưng, điều khiến tất cả mọi người bất ngờ chính là, nắm đấm của Võ Hùng xuyên qua thân hình của Trần Mộc, nện

thẳng vào không khí, tạo ra tiếng nổ inh tai.

Trần Mộc lại lơ lửng, biến thành một bóng đen, biến mất trong không khí.

"Tàn ảnh ư?" Võ Hùng kinh hãi trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận