"Động đậy đi, nhanh động đậy đi!" Trong lòng Chu Khoan đang điên cuồng gầm thét, sắc mặt hắn dữ tợn kinh người.
Rốt cục, trong lúc kiếm quang kia kéo tới, Chu Khoan cũng chuyển động được cơ thể, tránh đi.
Ánh kiếm bắn vào vực sâu cửu u ở sau lưng rồi biến mất không còn tăm hơi nữa.
"Tránh được rồi, ta tránh được rồi đấy!" Chu Khoan cười nhạo.
Nhưng mà, ý cười của hắn như cứng lại, Trần Mộc đã xuất hiện ở trước người của hắn, trên gương mặt thanh tú kia là vẻ quyết tuyệt vô cùng.
Trần Mộc khoát tay, một chiêu kiếm quét ngang qua.
Cạch.
Ánh kiếm giống như cực quang hoành hành ngang dọc trong chớp mắt!
Nhanh quái Nhanh đến mức không ai có thể phản ứng kịp!
Cho dù bốn Đại điện chủ có ở đây cũng khó có thể bắt được chiêu kiếm này.
Chu Khoan cũng không kịp né tránh, một cánh tay máu đầm đìa bay ra ngoài.
"A!"
Chu Khoan hét lên đau đớn đầy thảm thiết, máu tươi tuôn ra chảy khắp mặt đất.
Ẩm.
Một khắc sau, Trần Mộc vung chân đá mạnh tới, một tiếng nổ lớn vang trời, cơ thể Chu Khoan bị Trần Mộc đá văng xuống, hắn rơi mạnh xuống đất, tạo thành một hố sâu mấy trượng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
"Đồ chết tiệt rác rưởi!" "Nhất định ta sẽ làm thịt ngươi!"
Chu Khoan vội vàng bò dậy khỏi hố sâu, hắn ôm lấy vết thương nơi cánh tay trái, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt hắn dữ tợn như dã thú.
Cơ thể Trần Mộc dừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn hắn như trên cao nhìn xuống, trong đôi đồng tử màu đen không có bất kỳ gợn sóng nào mà chỉ còn sự lạnh lùng đến tận xương tủy!
Ầm!.
Không gian xung quanh hơi chấn động, toàn bộ lực chiến của Trần Mộc đều phóng thích.
Thiên Tùng Vân Kiếm ở trong tay, Trần Mộc như hóa Diệp Bắc Huyền độc nhất vô nhị, đánh đâu thắng đó của trước kia.
Chỉ cần thanh kiếm ở trong tay, ta có thể có được cả thiên hại
"Vạn Kiếm Quyết, Vạn kiếm Tru Tiên trận!"
Kiếm ý khuếch tán làm rung chuyển hư không, ầm ầm cộng hưởng!
Không gian xung quanh lôi đài như bị đổ nát thêm lần nữa, †ạo thành một vực sâu vô tận tựa địa ngục cửu ul
Mà ở trong vực sâu đó, hơn vạn thanh kiếm sắc bén dựng đứng sừng sững từ cổ xưa, trôi nổi sang hậu thế!
Mỗi chiêu lợi kiếm đều sắc bén như thể chém sắt tựa chém bùn, cho dù là vật cứng rắn nhất thế gian cũng có thể xuyên thủng!
Mà mũi kiếm của hơn vạn cây kiếm đều cùng lúc chĩa về phía Chu Khoan, trận kiếm kinh thiên động địa, khiến cho tất cả mọi người đang ở đó cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Cho dù là bốn Đại điện chủ đang ngồi trên đài cao, sắc mặt của họ nghiêm nghị chưa từng thấy.
Ầm!.
Chu Khoan cũng không ngồi chờ chết, từng lớp linh lực cuồng bạo tăng vọt quanh người hắn, một tay hắn nắm Thất Tinh Đao, trong lúc thế đao kinh khủng đó, một ánh đao to hơn mười trượng ngưng tụ lại thành.
Mà ánh đao mười trượng đó lóe lên bảy ngôi sao, giống như trộm lấy sức mạnh cổ xưa của tinh không mà có.
"Thất Tinh Đao Pháp, Diệt Phật Chi Trảm!"
Tiếng gầm gừ vang vọng, cây đao của Chu Khoan chém mạnh về phía Trần Mộc.