Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Đột nhiên, Trần Mộc nắm chặt Thiên Tùng Vân Kiếm, kiếm ý cổ xưa dao động, cộng hưởng cùng trời đất. Chợt một tiếng nổ rung trời vang lên, không gian phía sau tan vỡ, vô số mảnh không gian bản ra như vụn pha lê.

Lưu Hồn Chân Hỏa vô tận cuồn cuộn lao ra, nháy mắt đã đốt cháy khu rừng.

"Kiếm ý đại thành ư?" Hai tròng mắt Dương Chấn Thiên co rụt lại.

Hắn ta nhận ra, bản thân đã quá coi thường tên tiểu bối này. Đây không chỉ là thiên tài, mà là một con quái vật không thể dùng lẽ thường đong đếm!

Lưu Hồn Chân Hỏa vô tận hừng hực thiêu đốt, trong khoảng không tối tăm đen nhánh kia, bong yêu quái lơ lửng, một pháp thân vô hình giang đôi tay, nằm lấy khe không gian, sau đó gào lên xé nát nó.

"Chỉ là một tên võ giả còn chưa lĩnh ngộ được thương ý, cũng dám ngo nghoe trước mặt ta ưi"

"Cút đi chết đi!"

Hai mắt Trần Mộc bắn ra sát khí, thân hình biến mất khỏi chỗ.


Trong phút chốc, ánh mắt của người nhà họ Dương co rụt lại, thân hình Trần Mộc đột nhiên xuất hiện trên không trung.

Thảng thốt, một ánh kiếm quét ngang như lôi đình, sau lưng hắn là pháp thân vô hình lao ra, mang theo sức phá hoại

kinh thiên không gì cản nổi. Truyện Đoản Văn

Rầm.

Giao long và pháp thân vô hình đụng vào nhau, tiếng nổ vang lên, ánh xanh lộng lẫy cùng Lưu Hồn Chân Hỏa đều va chạm mạnh. Đột nhiên, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chỉ mọt lần va chạm, pháp thân vô hình kia đã bị nghiền nát, bị con giao long kia đâm thủng một lỗ!

Rầm.

Ngay lập tức, ánh kiếm quét về phía cổ họng của người thanh niên kia với tốc độ như tia chớp.

Sát khí lạnh lẽo bùng ra hết trong thời khắc này!

"Đừng... đừng mài" Đồng tử thanh niên kia phóng đại, vẻ mặt kinh hãi.

Thế nhưng ánh kiếm kia quét qua cổ hẳn không chút do dự, chặt đầu hắn xuống.

Cảnh tượng máu me khiến tất cả những người đang ngồi đây sợ hãi.

Thăng nhóc này ra tay không hề nhân từ chút nào, nói giết là giết, không hề cho thanh niên kia thêm chút cơ hội nào.

"Thăng chó, ta làm thịt ngươi!"


Dương Chấn Thiên tức đến méo mắt, cuối cùng cũng không thể nào khống chế được lửa giận trong lòng, hung hăng lao ra ngoài, một cỗ uy áp chấn động của cảnh giới Vạn Pháp quét qua thiên địa, sau đó đánh một trưởng xuống đầu Trần Mộc.

"Lão già, ngươi tưởng ta chết rồi à?"

Hàn Giang Tuyết đã dự đoán được, khi Dương Chấn Thiên ra tay, cơ thể mềm mại của nàng cũng lao vụt ra, đánh một chưởng đấu lại hẳn ta.

Oành!

Hai bàn tay chạm vào nhau, tiếng nổ chói tai vang lên, không gian gợn sóng có thể nhìn thấy băng mắt thường lan rộng, phá hủy hủy hết cây cối xung quanh đây thành bột mịn.

Đám người Dương Gia và Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan đều bị gợn sóng này đánh bay ra ngoài, loạng choạng lui về sau trăm bước, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

"Các người đừng có khinh người quá đáng, tưởng ta không dám đồng quy vu tận cùng ư?" Dương Chân Thiên gào lên đầy hung dữ.

"Đến đi, chỉ sợ ngươi không được thôi, nào!" Hàn Giang Tuyết quát lớn.

Dương Chấn Thiên nằm chặt nắm tay, trên trán nổi lên gân xanh, hình như hắn đã không thể khống chế được cơn tức giận dâng trào trong lòng mình nữa.


Hai thiên tài hàng đầu của nhà họ Dương không ngờ lại bị tên nhãi trước mặt vung hai kiếm chém chết, nếu hắn không giết tên nhãi này thì sao hả giận được!

"Tộc trưởng!" Đột nhiên, người nhà họ Dương phát hiện ra gì đó, kinh hãi kêu lên.

“Hàn tỷ tỷ, đó là gì vậy?" Hạ Chỉ Lan cũng phát hiện ra gì đó, lên tiếng.

Choang.

Vào lúc ấy, trời đất chợt sáng lên như ban ngày, một luồng sáng cao trăm trượng bản lên từ sâu trong núi Thiên Khôi. Luồng sáng ấy lao thẳng lên trời, sau đó xé nát bầu trời đang âm u tối tăm.

Từng tia sáng vàng rực rỡ rơi xuống mặt đất, đồng thời còn có một luồng năng lượng cổ xưa bị phong ấn trong bụi bặm nhiều năm, giờ phút này cuối cùng cũng được giải phóng ra, lan rộng khắp toàn bộ Thiên Khôi sơn!

"Vách chẳn không gian của Thương Long Tông cuối cùng cũng vỡ rồi!"

Trên mặt Hàn Giang Tuyết lộ vẻ khiếp sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận