Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

“Đây rốt cuộc là thứ gì?”

Hoàng Côn sắc mặt Hoàng Côn dữ tợn, đứng tại chỗ gào rú, linh lực trong người phóng thích toàn bộ, cố gắng chống lại ngọn lửa màu lam.

Nhưng ngọn lửa kia như con giòi trong xương, chỉ cần linh lực dính vào là bị thiêu đốt hoàn toàn, không thể ngăn chặn nổi.

Hơn nữa, không cho Hoàng Côn có cơ hội kịp phản ứng, ngọn lửa quỷ dị nhanh chóng lan ra, tiến gần tới cổ họng của hắn ta như muốn thiêu đốt cả người hắn ta.

Tim Hoàng Côn run lên, cảm giác bất an khi bị cái chết rình rập bùng lên, bao phủ cả cõi lòng hắn ta.

Đã bao nhiêu năm rồi, trừ ở chỗ lão tông chủ thì không ai có thể khiến hắn ta cảm nhận sự uy hiếp của tử vong.

“Thằng ôn đáng chết!”, trong mắt Hoàng Côn loé lên tia tàn nhãn, giơ tay chém xuống, tia sáng lạnh lấp loé, hắn ta quyết định rất nhanh, chém phăng một cánh tay của mình.

Máu tươi bắn ra, rơi xuống cùng cánh tay cụt, rớt trên mặt dắt, ngọn lửa quỷ dị lớn bằng bàn tay mà ăn mòn cả mặt đất thành hố sâu trăm trượng.


Mà ngọn lửa vẫn không bị dập tắt, sức nóng hồi lâu không tiêu tan.

Hiện trường yên tĩnh!

Trên bầu trời, gió mạnh gào thét, Hoàng Côn thì đứng tại chỗ thở gấp, tức giận vô cùng, trong mắt còn sự khiếp sợ khi nhìn về phía cánh tay cút kia, nó đã bị thiêu tới mức không còn cả xương.

“Súc sinh!", Hoàng Côn cắn răng, gương mặt dữ tợn như dã thú, cảm giác sợ hãi và khiếp sợ không nói nên lời loé lên trong mắt.

Hắn ta không ngờ một tên nhóc chưa tới Thần Tàng mà lại có thủ đoạn như này, nếu không phải hắn ta quyết định nhanh chóng thì hiện tại mạng hắn ta chắc cũng nguy ngập.

Giờ phút này, dù là bên Tân Thạch Long và Hàn Giang Tuyết đang giao chiến căng thẳng cũng giật mình, nhìn Hoàng Côn chật vật trước mắt, họ không khỏi hít sâu một hơi, tiếp theo là ánh mắt chấn động nhìn sang bên đó.

Dưới cái nhìn của mọi người, hố sâu trăm trượng dần tan khói, để lộ ra bóng dáng một thiếu niên thề thảm.

Áo trắng của hắn đã nhuộm đỏ màu máu, miệng phun máu tươi nhưng đôi mắt thâm thuý đã trở nên kỳ dị, đồng tử biến thành màu xanh đậm như đại dương.


Đồng tử màu xanh đậm như hai đoá sen lửa khác thường khi hắn mở mắt.

Thời gian như dừng lại vào thời khắc này.

Tân Thạch Long nhìn đôi con ngươi xanh đậm này, không biết vì sao trong lòng lại nảy lên sự kiêng dè, dù nằm mơ cũng không ngờ tên nhóc này còn một át chủ bài kinh khủng thế này.

Dù là Hàn Giang Tuyết đã khá hiểu Trần Mộc thì cũng thấy bất ngờ.

Trên mặt đất Trần Mộc gấp, âm thanh ù ù như đạt tới cực hạn nào đó.

Đột nhiên, hắn cắn răng, đứng bật dậy, linh lực tụ vào hai mắt, hai dòng máu tươi chảy ra từ trong con ngươi của hắn.

Bùm!

Không gian chấn động, trong linh lực cuồng bạo, mọi người thấy một con dị thú thái cổ - Thuỷ Kính Yêu từ từ hiện ra sau lưng hắn.

Con Thuỷ Kính Yêu này trông rất sống động, toả ra uy áp thần bí thời thái cổ, dần dần áp sát vào cơ thể Trân Mộc như sắp hợp thành một với hắn.

Hai bên chồng lên nhau, đồng tử Trần Mộc xảy ra một loại dị biến, màu xanh đậm như có thêm sóng năng lượng dao động, nhộn nhạo nhấp nhô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận