Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Sức mạnh sinh mệnh của cường giả Vạn Pháp thì sao một Thần Tàng có thể sánh băng, sẽ không dễ dàng chết như vậy!

Nhưng dù không chết, hiện tại Hoàng Côn và Tân Thạch Long còn thảm hơn Trần Mộc.

“Thằng súc sinh đáng chết!”.

Hoàng Côn tức giận nghiến răng nghiến lợi, tóc tai rối tung, người đầy bùn đất lẫn với máu tươi, trông như tên ăn mày ven đường, nào còn sự uy nghiêm trước kia.

Tân Thạch Long cũng không khá hơn hẳn ta là bao, quần áo rách nát, máu thịt trước người chẳng còn toàn vẹn, xương sườn trắng ởn lộ ra, nhìn mà ớn lạnh toàn thân.

“Cái tên điên này!”

Ánh mắt Tân Thạch Long dữ tợn tới cực điểm, năm mơ cũng chẳng ngờ mình lại bị một thằng nhóc 17 đánh tới mức. thảm hơn chó thế này.

Ba người nhìn nhau, thương tích thảm thiết, dáng vẻ không còn bao nhiêu sức, rõ ràng ai cũng đã tới giới hạn của mình.


“Tạm rút lui trước!”, Tân Thạch Long nói.

Hãn ta biết cứ tiếp tục như vậy thì hôm nay, e là chẳng ai có thể sống sót rời đi.

Mỗi lần họ cảm thấy thăng nhóc này sắp không chịu nổi thì nào ngờ hắn vẫn có thể đánh, ý chí của hắn đã vượt quá tưởng tượng của họ.

Hoàng Côn cắn răng, mặt u ám, hốc mắt hõm xuống như con rắn độc nhìn chăm chăm Trần Mộc.

Hắn ta chỉ hận không thể cắn chết tươi tên súc sinh kia!

Nếu không phải do Trần Mộc quấy rối, gương Thiên Ma. Long đã là đồ trong túi họ. 𝙏rải nghiệ𝘮 đọc 𝙩r𝘶yện số 1 𝙩ại ( 𝙏𝖱ÙM 𝙏𝖱UYỆN.𝖵n )

Nhưng hắn ta cũng không ngờ hai cường giả Vạn Pháp bắt tay vẫn bị đối phương đánh thành thế này, vết thương ba người còn thảm thiết hơn cả Hàn Giang Tuyết, cứ kéo dài thế này, họ sẽ ngã xuống mất.

“Đi, Hoàng Côn nghiến răng, thốt ra một chữ này. Hản ta biết Thái Cổ Ma Kiếm này khó mà thu lại, vì dù họ có liều chết đánh với Trân Mộc thì bên cạnh vẫn còn cường giả Vạn Pháp khác là Hàn Giang Tuyết đứng theo dõi.


Rầm rập!

Lúc này, hai người Hoàng Côn và Tân Thạch Long cùng dùng hết chút sức lực cuối cùng, tốc độ nhanh như chớp, la ra bên ngoài núi Thiên Khôi.

Thấy hành động của cả hai, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan biến sắc, hét lên: “Họ muốn chạy trốn rồi!”

Hàn Giang Tuyết thấy vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên sát khí lạnh thấu xương, cơ thể chuyển động, lập tức muốn đuổi theo.

Nhưng khi linh lực vừa vận hành, cơn đau thấu tim ập tới, lồng ngực nhói lên, nàng ta phun máu, mặt tái nhợt.

“Đáng chết, mối hoạ linh căn này lại gây rắc rối đúng lúc này!", Hàn Giang Tuyết tức giận vô cùng.

Sau khi linh căn của nàng ta bị tổn hại, cảnh giới không chỉ giảm mà nàng ta cũng không thể chiến đấu cường độ cao quá lâu.

Nhưng Hàn Giang Tuyết lại không cam lòng bỏ qua cơ hội tốt thế này, hiện tại không giết hai kẻ kia thì đúng là đáng tiếc.

“Hàn tỷ, nhìn kial”, lúc này Trình Vũ Hiên như nhận ra gì đó, vội hét lên.

Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, một tay Trần Mộc thò ra, hướng về hư không, sức mạnh hung thần hội tụ, thanh ma kiếm thái cổ có huyết vân rơi vào tay hẳn.

Chính giờ phút này, Trần Mộc thật sự bắt đầu dùng Thái Cổ Ma Kiếm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận