Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Trong bóng đêm tối mịt, mấy ngôi sao tô điểm tỏa ánh sáng lấp lánh trong veo, chẳng khác nào cả một biển trời sao.

Mà ở trong tinh không này, từng ánh sao lấp lánh lại là tia sáng phát ra từ những tinh thú siêu cấp, bọn chúng phiêu đãng lung tung không mục đích, những tỉnh thú siêu cấp này †o khoảng chừng mười trượng, rất nhiều chủng loại.

Mặc dù tinh thú được luyện hóa từ tinh hoa sinh mệnh, nhưng bọn chúng lại có linh thức cực cao, dù không chủ động đi công kích người khác, nhưng chỉ cần có người chủ động săn băn chúng, nhất định bọn nó sẽ phản kháng.

Giữa tinh không, từng đài hoa sen bằng đá lơ lửng trôi, Trần Mộc một mình đứng ở trên bàn đá, hän nhìn theo mấy. tinh thú phiêu bồng trôi qua bên cạnh hắn, ánh mắt dần dần hiện ra vẻ nóng rực.

Trong lòng vừa nghĩ vậy, tay hắn đã vươn ra, linh lực kim quang bùng nổ hóa thành một bàn tay khổng lồ lớn hơn mười trượng, bắt lấy một con tinh thú có hình dáng giống với bò sát.

Ẩm.

Nhưng mà, bàn tay linh lực cực lớn của Trần Mộc mới vừa ôm lấy con bò sát thì quanh người nó bỗng lóe lên một ánh sao chói mắt, nhanh chóng thoát khỏi sự ràng buộc của Trần Mộc, đồng thời nó hét lên một tiếng thú gầm hung dữ, há miệng cần về phía Trần Mộc.

"Thú vị đấy, mấy con tinh thú này còn hung dữ vậy nữa!"


Trần Mộc tỏ vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ là, chỉ cần tỏ ra đối địch với những tỉnh thú này, bọn chúng sẽ thú tính quá độ, hóa thành hung thú công kích mình.

Nhưng mà, con tinh thú mà hắn nhắm đến chỉ mới đến cấp độ tầng thứ năm của cảnh giới Thần Tàng mà thôi, với Trần Mộc mà nói thì cũng không khó để đối phó.

Trần Mộc hơi di chuyển, lao thẳng lên bầu trời, trong lúc đó, linh lực kim quang phóng thích khỏi cơ thể, cuồn cuộn không giữ lại chút nào, hẳn tung một quyền ra mang theo luồng linh lực cuồng bạo vô song, đánh con bò sát này ngã xuống đất.

Ẩm.

Tiếng nổ vang rung trời, con tinh thú bò sát này như chịu phải một đòn nghiêm trọng, ngã thẳng xuống mặt đất.

Lúc này, Trần Mộc mới vươn tay ra lần nữa, kéo cơ thể của linh thú lại đây.

Cơ thể của linh thú dần trở nên hư ảo, lấp lánh như có tinh hoa sinh mệnh tràn ra ngoài.

Sau khi Trần Mộc kéo lên đài hoa sen bằng đá, tinh thú như hóa vào hư vô, tạo thành dòng năng lượng cuồn cuộn dung nhập toàn bộ vào bệ đá, biến mất không còn thấy tăm hơi.


"Hả?"

Trần Mộc hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó, không đợi hẳn kịp phản ứng, đài hoa sen bằng đá này bỗng hơi rung động, hoa văn cổ xưa trên viền bệ đá sáng bừng lên, giống như thể một linh trận nào đó được khai mở.

Tinh hoa sinh mệnh thuần khiết hội tụ nên ranh giới bệ đá, hóa thành một màn nước màu xanh, nhanh chóng bao. phủ lấy toàn bộ đài hoa sen bằng đá.

Mà Trần Mộc ngồi xếp bằng bên trong cũng có thể cảm nhận được rõ ràng tinh hoa sinh mệnh này, giống như một màn mưa tưới lên trên người hắn.

Lúc này đây, cơ thể của Trần Mộc được tắm gội bằng tinh hoa sinh mệnh này.

Không chỉ thân thể mà ngay cả linh hồn cũng như được gột rửa vô cùng sạch sẽ.

Hàng trăm hàng ngàn tỉ tế bào đang run rẩy như trời hạn gặp mưa, chúng tham lam hấp thu thấy tỉnh hoa sinh mệnh ẩn chứa trong từng giọt mưa đó.

Cảm giác tê dại đó khó có thể hình dung được, không đau đớn, nhưng lại khiến Trần Mộc cảm thấy toàn thân thả lỏng thoải mái vô cùng, ngay cả tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn trước gấp trăm lần.

"Hóa ra, đài hoa sen bằng đá này còn có công dụng như vậy nữa!"

Trần Mộc cong môi, dưới sự tắm táp của tinh hoa sinh mệt, trong lòng hẳn thấy thỏa mãn vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận