Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

“Đây là...”

Lúc này, mọi người trên khán đài đột nhiên nheo mắt lại, ngạc nhiên nhìn về phía giữa sân.

Ở đó, một thiếu niên mặc áo xanh nhạt đang đứng sừng sững, từ từ đặt Hạ Chỉ Lan xuống.

“Trần Mộc!” Hạ Chỉ Lan cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hai mắt ngấn lệ, như thể vừa bất lực, vừa không cam lòng.

Thời gian tu luyện của nàng ta quá ngắn, mới vào Linh Tiêu tông chưa được nửa năm, đương nhiên không thể so. sánh với những đệ tử nội môn hàng đầu này.

“Không sao đâu, ta sẽ bắt bọn chúng phải quỳ xuống và cầu xin cô tha thứ! Ta hứa!” Trần Mộc bình tĩnh nói.

Lời nói của hẳn tuy không lớn nhưng chẳng hiểu sao lại chứa đựng một loại ma lực khủng khiếp nào đó, khiến tim những người có mặt đều đập mạnh.


Nhìn toàn bộ linh điện, tất cả đệ tử lúc này đều thương tích đầy mình.

Trên thực tế, Thiên Điện vốn nên tới tìm hắn báo thù, nhưng đối phương lại không làm như vậy, ngược lại lại đi tìm những đệ tử khác của Linh Điện.

Điểm này khiến Trần Mộc vô cùng tức giận.

Hản không sợ kẻ thù tới tìm mình, có thù báo thù, có ơn báo ơn là chuyện bình thường trong lục địa Thiên Vũ.

Nhưng điều khiến Trần Mộc khó chịu nhất chính là việc đối phương trút giận lên các đệ tử khác của Linh Điện.

Ngay lập tức, Trần Mộc ngẩng đầu, một mình đi tới, trong đôi mắt đen sâu thẳm, sát ý hung hãn dần ngưng tụ.

Trần Mộc đến gây ra náo động lớn ở hiện trường, đệ tử của ba đại điện khác đều đưa mắt nhìn Trần Mộc, trong mắt vô thức hiện lên vẻ sợ hãi.

Trần Mộc của hôm nay đã không còn như lúc mới đến Linh Tiêu tông, chỉ là một đệ tử mới nữa.

Bây giờ, sau khi vượt qua Thi Điện, từ lâu hản đã được liệt vào danh sách một trong những đệ tử nội môn mạnh nhất của Linh Tiêu tông, không một ai dám coi thường hắn.

Cộng với tính cách và thủ đoạn tàn nhã người nhìn thấy hản đã sợ chứ đừng nói đến việc chủ điện gây chuyện.

Nhìn thấy Trần Mộc không chút sợ hãi đi tới, các đệ tử Thiên Điện đến gây chuyện đều nuốt nước bọt, không tự chủ được lùi về sau hai bước, nhưng nhìn Lôi Linh và Chu Vân Sơn đứng trước mặt, bọn họ lại ưỡn ngực tự tin.


Đứng đầu cuộc thi thì sao? Không phải nhân lúc hai vị sư huynh Lôi Linh và Chu Vân Sơn không ở trong môn phái nên mới giành được vị trí thứ nhất sao?

Nếu không thì sẽ chẳng bao giờ đến lượt Trần Mộc đứng đầu.

Sau khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, rất nhiều đệ tử Thiên Điện trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, như thể đã nhìn thấy trước cảnh tượng Trần Mộc bị hai vị sư huynh Lôi Linh và Chu Vân Sơn giãm đạp dưới chân.

“Hắn là Trần Mộc sao?” Lôi Linh khoanh tay, khuôn mặt thô kệch nở nụ cười, nhìn đối phương với ánh mắt nghiền ngẫm.

Bên cạnh Lôi Linh, Chu Vân Sơn đứng chắp tay sau lưng, tuy im lặng nhưng đôi mắt đen như mực cũng không ngừng quan sát Trần Mộc.

Tính tình của hắn ta hoàn toàn khác với Lôi Linh, hẳn ta trầm tĩnh và ít nói, nhưng không biết vì sao, hẳn ta có thể ngửi thấy một tia nguy hiểm trên người Trần Mộc.

Sau khi đi đến trước mặt mọi người trong Linh Điện, Trân Mộc dừng lại, nheo mắt, lạnh lùng nói: “Hai ngươi đã quyết định chết như thế nào chưa?”

“Chết?” Nghe vậy, Lôi Linh bật cười khinh thường: “Ngươi thật sự nghĩ rằng đứng đầu Thi Điện là có thể diễu võ dương oai trước mặt chúng ta chắc? Lúc đó, chúng ta không ở tông môn, nếu không, ngươi nghĩ ngươi có thể giành vị trí thứ nhất sao?”


“Ha!” Nghe vậy, Trần Mộc bật cười

Đối với những lời nói kiêu ngạo và ngang ngược như vậy, hắn thậm chí còn không thèm phản bác.

“Cho các ngươi một cơ hội cùng xông lên, nếu không, ta sợ các ngươi chết nhanh quá sẽ chẳng còn gì vui nữa!” Trần Mộc thờ ơ nói, trên mặt không cảm xúc.

“Hừ, tên nhóc kiêu ngạo, một mình ta là đủ để xử lý ngươi rồi! Nhóc con, ta sẽ đánh ngươi đến răng cũng không còn!” Lôi Linh nhếch miệng nói.

Bùm.

Vừa dứt lời, bàn chân Lôi Linh đã đạp mạnh xuống đất, sàn đá xanh tại chỗ nổ tung và hän ta lao ra như một con mãnh hổ lao xuống núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận