Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Thất Sắc Tường Vân Phượng mang theo cơ thể của Trần Mộc lao lên trời, sau khi chạm tới những tầng mây, nó bay thẳng về hướng Linh Tiêu tông.

Gió mạnh gào thét bên tai, tuy ở trên trời cao mấy ngàn trượng, nhưng trong mắt Trần Mộc dường như không có chút sợ hãi nào. Ngược lại, hắn lại có vẻ có thích thú, cúi đầu nhìn cảnh tượng phía dưới.

Trên bầu trời cao cả chục ngàn thước này, khung cảnh bên trong Linh Tiêu tông giống như một bức tranh thủy mặc, trải hết ra trong tâm mắt.

Những ngọn núi nối tiếp nhau ở phía chân trời phản chiếu ánh chiều tà lấp lánh. Giữa dãy núi là những tòa điện nguy nga lộng lẫy. Giờ đây, nhìn thoáng qua, những cung điện này trông giống như những chiếc lá điểm xuyết giữa những tầng mây.

Ngoài ra, Trần Mộc còn nhìn thấy một số đệ tử đồng môn đi ngang qua giữa những ngọn núi trùng điệp, nhưng lúc này, họ trông nhỏ như một đàn kiến.

Trong số những đệ tử này, Trân Mộc cũng nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc. Tuy nhiên, có lẽ con Thất Sắc Tường Vân Phượng mà Trần Mộc đang ngồi đã ẩn mình trong mây nên những người đó không để ý đến hắn.


Chỉ khi lướt qua đầu Hàn Giang Tuyết, vì đang ở cảnh giới Vạn Pháp nên nàng ta đã phát hiện được có gì đó không đúng, không khỏi ngẩng đầu lên. Đôi mắt xinh đẹp như nhìn xuyên qua mây, rơi vào người Trần Mộc, vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gò má.

“Đây là... Thất Sắc Tường Vân Phượng?” “Tên nhóc này lại đang làm trò gì thế?”

Đương nhiên Hàn Giang Tuyết nhận ra loại dị thú quý hiếm †ồn tại từ hàng chục nghìn năm về trước này.

Nhưng nàng ta không ngờ rằng Trần Mộc lại tìm được một con để làm thú cưỡi. Đây chính là Vân Phượng, một loại dị thú quý hiếm có huyết mạch cực kỳ cao quý.

Trần Mộc thờ ơ nhìn Hàn Giang Tuyết phía dưới, không hề dừng lại mà lướt qua đầu nàng ta.

Một lúc sau, Thất Sắc Tường Vân Phượng lao tới kết giới của trận pháp bảo vệ Linh Tiêu tông. Nếu không có bí pháp của các trưởng lão bảo vệ môn phái, thường sẽ không thể thoát ra khỏi Linh Tiêu tông.

Để tránh rắc rối, Thất Sắc Tường Vân Phượng không lao ra ngoài, khi đến rìa của bức tường ánh sáng, nó quay lại và bay về phía đỉnh Thái Thượng.

Trở lại đỉnh Thái Thượng, Trần Mộc nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt đầy ghen tị của Đông Phương Dịch từ xa, đang trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ.

Hai người đáp xuống, Thất Sắc Tường Vân Phượng cũng hóa thành hình người, biến ra một cơ thể hoàn mỹ thanh tú, đầu sen nhẹ nhàng chạm đất, trên gương mặt trong trẻo mềm mại hiện lên một nụ cười.


“Tiểu tử nhà ngươi hay thật đấy, ta làm bạn với nàng bao năm qua cũng chưa từng được đối xử giống như ngươi đâu!” Đông Phương Dịch bĩu môi, nói với vẻ không vui.

Muốn khiến Thất Sắc Tường Vân Phượng vứt bỏ tư thế cao quý của mình, chủ động để Trần Mộc ngồi trên lưng đi thăm thú đất trời không phải một việc dễ dàng.

Mà điều này cũng có thể cho thấy địa vị bây giờ của Trần Mộc ở trong lòng Thất Sắc Tường Vân Phượng.

Trần Mộc cũng nhìn ra sự ghen ty của Đông Phương Dịch, không khỏi bất lực mỉm cười. Hắn không có ý định chọc tức ông ta nữa, bèn nói: “Được rồi, ông đừng tức giận nữa. Từ nay về sau ta sẽ để nàng tiếp tục sống ở chỗ ông, coi như ông cũng có được một cô con gái!”

Đông Phương Dịch liếc nhìn Vân Hương đang ởi tới, tuy rằng mới biến thành hình người nhưng nàng ta vẫn có thể hiểu được lời nói của con người.

Nàng ta chắp tay với Đông Phương Dịch, cảm kích nói: “Đông Phương trưởng lão, cảm ơn sự chăm sóc của ngài suốt khoảng thời gian qua, Vân Hương vô cùng cảm kích!”


Trong thâm tâm nàng ta cũng biết Đông Phương Dịch vẫn luôn lo lắng cho mình, nếu không, ông ta cũng sẽ không ra tay luyện chế đan dược cấp tám Phượng Huyết Đan Tam Văn cho nàng ta.

Mặc dù Đông Phương Dịch đang khó chịu với Trần Mộc, nhưng khi nhìn Vân Hương thì vẫn ân cần cười nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, tất cả đều là chuyện nhỏ. Chúng ta quen biết đã lâu như vậy, lão phu còn từng được ngươi cứu mạng. Ngươi muốn ở đỉnh Thái Thượng của ta bao nhiêu lâu cũng được, đây là nhà của ngươi!”

“Cảm ơn ngài!" Nghe vậy, Vân Hương khẽ mỉm cười.

Mặc dù không thể ở lại Linh Tiêu tông mãi mãi, nhưng huyết mạch của nàng ta mới tiến hóa cách đây không lâu, nàng ta vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn với sức mạnh huyết mạch và cơ thể mới này. Vì vậy, nàng ta vẫn phải trải qua một thời gian ổn định. Mà với tư cách là Thái Thượng trưởng lão của Linh Tiêu tông, nơi ở của Đông Phương Dịch là nơi yên bình nhất, không có ai quấy rầy, rất hoàn hảo để nàng ta có thể sinh sống.

“Trưởng lão, chuyện của ông đã được giải quyết xong, ta đi trước đây!” Trần Mộc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận