Trong một toà cung điện nguy nga cách xa vạn dặm.
Một vị lão tổ ngồi xếp bằng ở trong bóng tối ở Thiên Ma cung, ông ta hộc một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt và trắng bệch.
Khuôn mặt dữ tợn của ông ta và ánh mắt như đang nhìn qua vùng đồi núi xa xôi vô tận, cách đến hơn vạn dặm, nhìn chăm chằm về phía Linh Tiêu Tông, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Thằng súc sinh, nhất định ông đây sẽ làm thịt ngươi, nhất định ta sẽ làm như vậy!" Trong tiếng rít gào là sát ý cuồn cuộn ngập trời, liên tục vang vọng ở trong tòa cung điện đó.
Còn trên bầu trời Linh Tiêu Tông, linh lực phân thân của Từ Thương Uyên dần tản đi, Tân Như Nguyệt giống như mất hết cả sức lực, rốt cuộc sắc mặt nàng ta cũng trở nên hốt hoảng, từng bước lùi về sau, trong nháy mắt đó, nàng ta cảm thấy vô cùng luống cuống.
Trần Mộc đứng trên lưng Thất Sắc Tường Vân Phượng, tay hắn cầm Ma Kiếm Thái Cổ, mũi kiếm lạnh thấu xương như băng tuyết, nhắm thẳng vào phần gáy ngọc trắng nõn của nàng ta, hắn nở một nụ cười uy nghiêm đáng sợ: "Tân Như Nguyệt, bây giờ cô không còn thủ đoạn nào khác nữa chứ gì!"
Dứt lời, trong mắt Trần Mộc lóe lên sát ý.
Ai mà ngờ được, hai người từng có hôn ước với nhau, vậy mà giờ đây trước bao nhiêu ân oán, hai người lại rơi vào hoàn cảnh không chết không từ.
Nếu như hôm nay Trần Mộc thua trận, Tân Như Nguyệt sẽ giết hắn mà không hề do dự! Ân oán này đã không còn đúng sai, chỉ là ai thua thì sẽ chết!
"Trần Mộc, ngươi đừng quá đắc ý, cho dù ta có chết đi nữa, thì ngươi cũng không sống được bao lâu nữa đâu. Hiện tại ở Ninh Quốc, Thiên Ma cung, và cả Thất Huyền Tông bọn ta, có rất nhiều người muốn mạng ngươi, chắc chắn trong tương lai không xa, ngươi còn thảm hơn ta nữa!" Tân Như Nguyệt hung tợn nói.
"Đồ nữ nhân ngu xuẩn!" Trần Mộc cười nhạo, hắn không muốn phí lời với nàng ta, tay cầm Ma Kiếm Thái Cổ vung lên trời cao, nhắm thẳng vào cổ họng của Tần Như Nguyệt.
Sát ý lạnh thấu xương như đang ngưng tụ lại, cứ thế phủ vây.
Tần Như Nguyệt căn răng, một vệt máu tràn ra bên bờ môi đỏ mọng.
Nàng ta ngước mắt lên, đôi mắt tuyệt đẹp như sao trời giờ đây tràn ngập sự oán thù.
Ẩm.
Nhưng mà, đúng lúc này, từng vết nứt không gian trên bầu trời thình lình xuất hiện.
Một nguồn linh lực kinh khủng vượt xa tất cả mọi người ở nơi này cứ thế khuếch tán ra.
"Đây là?" Cảm nhận được uy thế của nguồn linh lực đó, tất cả mọi người đều biến sắc.
Là một vị cường giả ở cảnh giới Bất Diệt đang ra tay! "Sư phụ!" Tân Như Nguyệt mừng rỡ như điên.
"Tông chủ Thất Huyền Tông, Bạch Đỉnh Thiên!" Sau khi nhận ra gợn sóng ngợp trời quen thuộc đó, trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Nhưng mà, không phải Bạch Đỉnh Thiên của Thất Huyền Tông chỉ mới đến đỉnh cao của cảnh giới Vạn Pháp thôi sao sao?
Ông ta đột phá đến cảnh giới Bất Diệt từ khi nào?!
Không đợi mọi người có cơ hội phản ứng, một bàn tay lớn thần bí giữa trời xanh đột nhiên xé rách cả bầu trời, nó vươn tới nhanh chóng năm lấy bả vai của Tân Như Nguyệt, kéo về phía sau.
Lúc này, cơ thể mềm mại của Tần Như Nguyệt cứ thế bị ném vào hư không.
"Muốn cứu người à, không dễ như vậy đâu!"
Thấy thế, ánh mắt Trần Mộc lóe lên vẻ dữ tợn, tay hắn cầm Ma Kiếm Thái Cổ, nguồn linh lực cuồng bạo bùng nổ ngay lập tức, một chiêu kiếm mạnh mẽ đánh thẳng vào hư không.
Xì.
Bầu trời bao la lập tức bị nứt ra, tạo thành một vực sâu thăm thẳm.
Chân hỏa lưu hồn thiêu đốt dưới kiếm khí kéo dài trăm trượng, nó bắn mạnh ra, mang theo cả lực sát thương kinh người, chém về phía khe hở không gian đó.
Ánh kiếm của Trần Mộc lao đi với một tốc độ như sấm sét.
"A!" Trong nháy mắt đó, ngay khi Tân Như Nguyệt sắp rơi vào trong kẽ hở hư không, kiếm khí trăm trượng kinh khủng đó cũng chém lên thân thể mềm mại của nàng ta, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng tới, máu tươi bắn tung tóe giữa hư không, trông vô cùng kinh khủng.
"Ngươi muốn chết à!" Người kia ra tay nhưng sôi hỏng bỏng không, hình như ông ta vô cùng tức giận, sau khi bị kéo vào hư không, Tân Như Nguyệt không biết còn sống hay đã chết, ông ta tung một chưởng mạnh mẽ ra ngoài.
Ẩm.
Không gian rung động, linh lực che phủ cả bầu trời, ngưng tụ lại tạo thành một chưởng ấn hủy diệt mấy trăm trượng, mang theo sát ý ngập trời đánh về phía Trần Mộc.
Nhưng mà, bàn tay đó còn chưa kịp đánh vào cơ thể Trần Mộc thì bóng dáng xinh đẹp của Hàn Giang Tuyết đã kéoTrần Mộc ra phía sau, cảnh giới Vạn Pháp bùng nổ, chống lại một chưởng ác liệt đó.
Ẩm.
Hai chưởng chạm vào nhau, tiếng nổ vang trời ầm ï và dư âm năng lượng vô cùng cuồng bạo cứ thế cuồn cuộn bắn ra ngoài.
Hàn Giang Tuyết chắn trước người Trần Mộc, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về nơi sâu thẳm giữa hư không, ánh mắt đó như vượt qua núi rừng xa xôi vô tận, nhìn đến nơi sâu nhất trong tòa cung điện Thất Huyền Tông, nàng lạnh lùng nói: "Lão già, có giỏi thì hiện thân mà đấu, đừng né tránh sau lưng rồi làm trò như vậy, sao lại sợ như thết"
Sâu trong hư không vang lên tiếng cười trêu tức giễu cợt của người kia: "Sư muội à, tính tình của ngươi vẫn như vậy nhỉ, không ngờ linh căn của ngươi đã khôi phục lại rồi, nhưng mà ngươi đừng quên, lúc trước linh căn của ngươi tổn thương là do đâu!"