Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

“Ông nội!”

Thấy bộ dáng của Hạ Vấn Thiên, Hạ Chỉ Lan lập tức bị dọa sợ, vẻ mặt sốt ruột nói: “Ông nội, ông sao rồi? Ông nội!”

Hạ Vấn Thiên ho dữ dội vài tiếng nữa, mới từ từ qua khỏi cơn ho. Ông đặt bàn tay già nua lên đầu Hạ Chỉ Lan, ánh mắt lộ ra vẻ hiền hòa: “Ông nội không sao, đừng lo lắng.”

“Ông nội, đều do cháu, nếu không phải cháu vẫn luôn ngăn cản, thì chắc là Trần Mộc đã nhận chữa bệnh cho ông rồi!”

Hạ Chỉ Lan cúi đầu, trong lòng tràn đầy hối hận.

Những lời nói vừa rồi của Hạ Vấn Thiên đã làm nàng ta hoàn toàn tỉnh ngộ. Từ trước tới nay, nàng ta luôn khinh thường người cùng thế hệ, tự cho mình rất giỏi.

Hiện giờ mới biết được nàng ta sai thật rồi. Tuối trẻ không có nghĩa là bất tài. Trần Mộc chỉ cần nhìn băng đôi mắt là có thể nhận ra nguyên nhân sinh bệnh và ngưồn gốc bệnh này kia, thì đã có thể chứng minh được hẳn có kiến thức hơn người.

Nói loại người này là thiên tài cũng không sai. Thế mà nàng ta lại đi nói năng lỗ mãng, xua đuổi vị thiên tài ấy.

“Ông nội không trách cháu!” Hạ Vấn Thiên hiền từ cười nói.

“Ông nội, cháu sẽ đi nhận lỗi với hản, cháu nhất định sẽ làm hắn chữa bệnh cho ông!" Hạ Chỉ Lan cần chặt răng, kiên quyết nói.

Là do nàng ta gây ra chuyện này, vậy thì đế nàng ta tự mình đi giải quyết.

Nói xong, nàng ta xoay người đi vào trong Vân thuyền.

Hạ Vấn Thiên đứng sau há miệng thở dốc, vừa định lên tiếng ngăn cản, nào ngờ chỉ trong vài bước chân, đã không còn thấy bóng dáng Hạ Chỉ Lan nữa.

“Con bé này!” Hạ Vấn Thiên cười khổ. Sau chuyện lần này, chỉ mong Hạ Chỉ Lan có thế trưởng thành lên một chút cũng được.

Một lát sau, Hạ Chỉ Lan đã tới bên trong Vân thuyền. Trong. Vân thuyền có một trăm căn phòng lớn nhỏ, được chia ra thành đủ loại phòng. Muốn đi từng phòng để tìm ra phòng của Trần Mộc không phải là một chuyện dễ dàng.

Có điều, một chút khó khăn này không đủ làm Hạ Chỉ Lan từ bỏ.

Chỉ là khi nàng ta đang định đi gỡ cửa từng phòng tìm người, thì lại thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng trên hành lang Vân thuyền, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía nàng ta, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên: “Gô tới rồi hả?“

Nàng biết Hạ Chỉ Lan nhất định sẽ tới đây. “Khương tỷ tỷ!"

Thấy bóng dáng xinh đẹp ấy, Hạ Chỉ Lan hơi ngẩn người, rồi nở nụ cười vui vẻ, vội vàng chạy tới. Nàng ta biết Khương Âm vẫn luôn đi theo Trần Mộc, chắc chản là có thể biết được phòng của Trần Mộc.

“Khương tỷ tỷ, ta biết ta sai rồi, vừa rồi ta không nên nhục. nhã Trần Mộc. Tỷ biết phòng hẳn ở đâu đúng không, tỷ nói cho ta biết đi, ta muốn đi xin lôi hän!" Hạ Chỉ Lan nói bảng giọng điệu cầu xin

Khương Âm thở dài, sớm biết như thế thì lúc trước cần gì phải làm vậy chứ.

Có điều, nàng không định khó xử Hạ Chỉ Lan. Nàng nhìn thoáng qua căn phòng sau lưng, nói: “Hản ở bên trong. Có điều hắn có đồng ý gặp cô hay không thì chính là chuyện của hắn.”

Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan gật đầu: “Khương tỷ tỷ, cảm ơn tỷ!”

Dứt lời, nàng ta mở cửa phòng, thấy Trần Mộc đang nhắm mắt ngồi xếp bãng trên giường, có vẻ như đang ở trong trạng thái tu luyện, linh khí cưồn cuộn liên tục dâng trào trong phòng, lao nhanh hội tụ xung quanh người hẳn

Hạ Chỉ Lan bước vào phòng. Trần Mộc dù không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được là Hạ Chỉ Lan vào cửa, nói với giọng điệu lạnh lẽo: “Ai cho cô đi vào! Ra ngoài!

Hạ Chỉ Lan hơi run rấy, trong mắt hiện lên vẻ chua xót, rồi như là có một quyết tâm nào đó, cắt chặt răng, chợt quỳ “bịch” một tiếng.

“Tiên sinh, ta biết sai rồi, là ta có mắt không tròng xúc. phạm tiên sinh, cầu xin tiền sinh xử phạt ta, dù là xử phạt gì thì †a cũng có thể chấp nhận được. Chỉ cần tiên sinh có thể chữa bệnh cho ông nội ta, ta có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào!” Hạ Chỉ Lan cúi đầu nói.

Khương Âm và Bảo Nhi đều hơi ngạc nhiên. Hai người họ. có thể nhìn ra được Hạ Chỉ Lan là một người cực kì kiêu ngạo, cho dù có kề dao vào cổ nàng ta thì chắc là nàng ta cũng sẽ không chịu thua. Nhưng mà hiện giờ, nàng ta lại quỳ xuống cà xin

Hai người họ cùng nhìn về phía Trần Mộc.

Theo sự thay đổi của dấu tay, Trần Mộc dần dần dừng tu luyện, mở đôi mắt ra, chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm ấy vẫn còn mang theo chút lạnh lùng,

“Ta không gánh nổi hai chữ tiên sinh. Ta nói rồi, không chữa chính là không chữa, cô đi mời người khác giỏi hơn đi Bây giờ đi ra ngoài, đừng cản trở ta tu luyện!” Trần Mộc lạnh lùng nói.

Trần Mộc cũng là người có lòng kiêu ngạo, không phải ai cầu xin hẳn chữa bệnh là hản sế chữa bệnh, càng sẽ không mặt dày mày dạn đi chữa bệnh cho người khác.

Nếu đối phương không tin thì hẳn cũng mặc kệ. Mua cái quan tài ở nhà chờ chết đi!

“Tiên sinh, ta thật sự sai rồi, ngài xử phạt ta đi, tất cả đều là ta sai, ta không nên mở lời nhục nhã tiên sinh, càng không nên kiêu căng tùy hứng như vậy” Hạ Chỉ Lan tiếp tục cầu xin

“Đi ra ngoài!" Trần Mộc lạnh lùng nói, giọng điệu có thêm vài phần nghiêm nghị.

Hạ Chỉ Lan căn chặt đôi môi, một vệt máu tươi đỏ tươi rỉ ra từ giữa môi rằng. Nàng ta ngấng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp ấy hiện lên vẻ dứt khoát.

“Chỉ cần tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh của ông nội ta, thì ta sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào của tiên sinh!”

Hạ Chỉ Lan cố ý nhấn mạnh bốn chữ “bất cứ yêu cầu”, ý trong lời rất rõ ràng, đó là dù Trần Mộc có muốn thân thể của nàng ta, nàng ta cũng sẽ đồng ý.

Nhìn toàn bộ Ninh Quốc, sắc đẹp của Hạ Chỉ Lan coi như thuộc hàng đầu, loại người đẹp này chủ động dâng mình, cơ. bản là không có người đàn ông nào sẽ từ chối.

Đáng tiếc là Trần Mộc chướng mắt!

“Ta không thích! Ta lặp lại lần nữa, đi ra ngoài!" Trần Mộc. lạnh lùng nói.

Hạ Chỉ Lan run rẩy cả người, trong mắt đần dần rướm nước, rồi rơi xuống từng giọt từng giọt.

Thấy vậy, trong mắt Bảo Nhi cũng có chút thương hại. Có điều khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trần Mộc, nàng liền không dám mở miệng khuyên nhủ.

“Haizzl” Ngoài cửa, Khương Âm thở dài. Ở bên nhau lâu nàng cũng biết đại khái tính tình của Trần Mộc. Tuy răng ngày thường hẳn vẫn luôn hờ hững với tất cả mọi chuyện, nhưng thật ra thì lòng hẳn kiêu ngạo hơn bất cứ kẻ nào, e rắng Hạ Chỉ Lan khó mà làm Trần Mộc thay đối ý nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui