Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Khóe miệng Trần Mộc hiện lên một nụ cười lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một luồng năng lượng kiếm khí cuồng bạo vô song thực chất ngưng tụ liền quét qua.

Uỳnh.

Không khí rung chuyển, trong khoảnh khắc kiếm khí quét qua, hư không lập tức rung chuyển, tạo ra những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sắc mặt Quý Huyên thay đổi đáng kể, nhưng trước khi cô †a kịp phản ứng, luồng kiếm khí cuồng bạo quét qua đã thổi bay cơ thể mỏng manh của cô ta.

"Tỷ tỷ!" Trên bầu trời, Quý Lăng nhìn thấy cảnh này, gương mặt cực kỳ khó coi, cô ta không ngờ tên này lại biến thái như vậy.

Tuy nhiên, Quý Huyên dù sao cũng là cường giả của Vạn Pháp Cảnh, đạp chân một cái, chiếc váy đỏ của cô tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống. Nhưng gương mặt của cô ta rõ ràng có chút khó coi, đôi mắt đẹp dán chặt vào Trần Mộc, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Chỉ là Thần Tàng Cảnh cấp một, nhưng trong Kiếm Vực này, khắp nơi đều có nguy hiểm, ngay cả cô ta, một cường giả Vạn Pháp Cảnh, cũng phải nghiêm túc đối đãi.

“Cùng nhau lên!"

Quý Huyên lại nói.


Quý Lăng gật đầu.

Tiếp đó, hai người phụ nữ lại xông lên.

Quý Lăng nhảy lên, năm ngón tay linh hoạt chuyển động trong không trung, giống như tinh linh đang nhảy múa, vô số linh lực quang bắn ra.

Những linh lực quang này hòa nhập vào tám tấm gương cổ, lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt!

"Ly Hỏa Kính Tượng, xuất!"

Bàn tay ngọc của Quý Lăng ấn nhẹ vào hư không, không lâu sau, tám tấm gương đó nhanh như chớp xoay quanh Trần Mộc.

Tốc độ xoay này cực kỳ nhanh, gần như áp đảo, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Trong tám tấm gương cổ, phản chiếu bóng dáng của Trần Mộc, nhưng điều khiến người ta cảm thấy có chút lạnh sống lưng là những cái bóng này lại đang mỉm cười, khóe miệng mang theo một vòng cung nham hiểm và kỳ quái.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tám cái bóng phản chiếu này đồng thời lao ra, tấn công Trần Mộc với thái độ hung hấn.

Sự tấn công cực kỳ tàn nhãn, dùng hình thức áp đảo, hướng về phía Trần Mộc, dòng thác Ly hỏa phun trào, linh lực cuồng nộ, khu vực đó lập tức trở thành chiến trường khốc liệt.

Bước chân của Trần Mộc thay đổi, linh hồn và hình bóng đan xen, dưới thân pháp huyền bí, hẳn giống như một bóng ma, lần lượt né khỏi sự tấn công của những cái bóng này.

Sau đó, đôi mắt Trần Mộc hơi nheo lại, như thể đã nắm bắt đúng cơ hội, vung kiếm hướng về phía xung quanh: "Cửu U Nhất kiếm, kiếm quét bát hoang!"

Uỳnh. Chỉ thấy kiếm vực trước mặt thực sự đã bị cắt bởi một vết nứt không gian dữ dội.

Vô số ánh kiếm tụ tập thành Cửu Thiên Tinh Hà, vẽ ra một vòng cung chói mắt quét thẳng xuống Lưu hồn liệt hỏa đang bùng cháy.


Bang, bang, bang.

Dưới ánh kiếm hung hãn, những bóng đen trước mặt lần lượt nổ tung, ngọn lửa cuồn cuộn và lan rộng dữ dội.

Chỉ là, ngay khi Trần Mộc quét sạch những cái bóng này, một bóng dáng xinh đẹp không biết từ đâu xuất hiện phía sau Trần Mộc.

Chỉ nhìn thấy cô ta đang cầm một thanh kiếm dài lạnh lùng trong tay, với thực lực bùng nổ của Vạn Pháp Cảnh, một lưồng kiếm nhẹ đến chậm đánh thẳng vào lưng Trần Mộc.

Xoeẹt.

Cơn cuồng phong dữ dội nổi lên tứ phía, gầm rú đỉnh tai nhức óc!

Nhát kiếm này không quá hào nhoáng, ánh kiếm rất ôn hòa nhưng lại có ánh trăng sáng ngời nở rộ.

Linh lực ẩn chứa trong đó đủ để xuyên thủng bầu trời và khiến trời đất bị lu mờ.

Trần Mộc không quay đầu lại, hắn mạnh mẽ vung tay về phía sau, trong nháy mắt, thanh kiếm trong tay nhanh chóng bay ra ngoài.

Soạt.

Gió rít như sói hú, tiếng vang chói tai, sát khí hòa quyện với lưu hồn hỏa diệm, hóa thành một đạo ánh kiếm chấn động va chạm vào nó.


Keng.

Hai thanh kiếm va vào nhau, âm thanh trong trẻo vang vọng lập tức vang lên.

Linh lực bùng nổ, trời đất bừng sáng, phát ra ánh sáng rực rỡ của ban ngày, mưa xung quanh đột nhiên ngừng rơi!

Hai luồng năng lượng cực kỳ cuồng bạo va chạm kịch liệt, Trần Mộc quay đầu lại, dùng lòng bàn tay đánh vào chuôi kiếm: “Cửu U - Hổ gầm!

Gầm!

Một tiếng hổ gầm hung dữ chấn động địa cầu vang lên. Trong làn sóng âm thanh này, không gian lập tức rung chuyển với những gợn sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mät thường.

Dưới làn sóng âm thanh đáng sợ này, Quý Huyên cảm thấy bàn tay ngọc cầm trường kiếm của mình run lên không thể kiểm soát, sức mạnh của làn sóng âm thanh bá đạo gần như khiến thanh kiếm bay khỏi tay cô ta.

Uỳnh.

Cuối cùng, không gian rung chuyển, linh lực quét ngang qua, thân thể mảnh khảnh của Quý Huyên lập tức bay ra ngoài, gương mặt tràn đầy khiếp sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận