Lúc này, khi những hạt mưa màu vàng rực rỡ trên bầu trời xuyên vào máu thịt của Trần Mộc, ngọn lửa vàng bị chuyển hóa, bốc cháy hừng hực, xuyên thẳng vào xương cốt trước ngực Trần Mộc.
Trong phút chốc, Trần Mộc cảm thấy sự nóng rát khó có thể hình dung trong lồng ngực dường như muốn nổ tung, loại đau đớn đó còn tệ hơn cả cái chết.
Mà điều này chỉ mới là khởi đầu...
Khi ngày càng có nhiều ngọn lửa vàng xuyên vào cơ thể Trần Mộc, đài sen ngọc nơi Trần Mộc ngồi cũng bốc cháy, ngọn lửa bao bọc toàn thân Trần Mộc, ngọn lửa này được tạo thành từ chính sức mạnh tỉnh tú.
Ở giữa ngọn lửa có những mảnh vỡ ánh sáng chảy ra.
Tuy nhiên, đối mặt với sự đau đớn và tra tấn kịch liệt như: vậy, mí mắt của Trần Mộc chỉ co giật vài lần, thậm chí còn không kêu lên một tiếng kêu.
Hản hơi khép tay lại: “Cửu Long Diệt Thần Quyết" bắt đầu chuyển động, xương cốt run lên, không những không đuổi những ngọn lửa này ra mà còn tham lam thụ lấy chúng.
Dần dần, ngọn lửa vàng nhỏ ngày càng nhỏ hơn.
Về phần Trần Mộc, hẳn giống như tiến vào trạng thái thiền định của một nhà sư, đôi mắt hơi nhằm lại, linh lực cuồn cuộn quanh người, tiến vào trạng thái cực kỳ tập trung, không hề có dao động nào khác.
Trên bầu trời đầy sao, bên trong một căn đình.
Lý Khâu nhìn trạng thái tu luyện của Trần Mộc, đôi mắt đen lóe lên sự hãn học, hẳn nghiến răng nghiến lợi, quay sang nhìn Nhan Ngọc Yên ở bên cạnh.
"Nhan Ngọc Yên, ta nghe nói thành chủ Hoài Dương bị tên nhóc này áp chế, ngoan ngoấn nghe lời, còn thành chủ Thiên Sơn lại bị tên nhóc này một kiếm giết chết, ngươi có chắc mình có khả năng giết chết hắn không?" Lý Khâu nói.
Tuy muốn giết Trần Mộc nhưng trong lòng hắn ta vẫn có một nỗi sợ hãi không thể mất đi.
"Nếu như ngươi sợ thì cút sang một bên đi." Nhan Ngọc: Yên lạnh lùng nói.
"Nói cho cùng thì thành chủ Hoài Dương và thành chủ Thiên Sơn cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám và thứ chín..."
Lý Khâu cười đùa: "Thực lực của ngươi không phải cũng là cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám sao?"
Sức mạnh đó thậm chí còn yếu hơn hẳn ta, Nhan Ngọc. 'Yên dựa vào đâu mà kiêu ngạo trước mặt hắn ta chứ?
Trong đôi mắt đẹp của Nhan Ngọc Yên hiện lên vẻ khinh thường, nàng ta nói lừng so sánh nhà họ Nhan chúng ta với nhà họ Lý của các ngươi. Nhà họ Nhan là một trong ba gia tộc võ thuật lớn trong Linh Tiêu tông, có vô số thiên tài kiệt xuất.”
"Ngươi đừng quên, mặc dù mấy năm gần đây biểu ca của †a không xuất đầu lộ diện, nhưng huynh ấy vẫn đang ở trong Linh Tiêu tông."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Khâu hơi thay đổi: 'Nhan Lương Quân?"
Cái tên này rất ít khi được nhắc đến, bởi vì mấy năm nay Nhan Lương Quân rất ít khi xuất hiện. Kể cả ở một số giải đấu quan trọng, hẳn ta cũng chưa từng xuất đầu lộ diện.
Tuy nhiên, mọi người sẽ không bao giờ quên răng người đàn ông này đã mang đến áp lực nặng nề cho vô số thiên tài trong Linh Tiêu tông.
Hắn ta là người đầu tiên đặt chân lên tầng thứ chín mươi lăm của của Đồng Nhân Tháp, đồng thời cũng là một trong những đệ tử thân truyền mạnh nhất.
Cho đến bây giờ, cái tên này vẫn đứng vững ở vị trí cao nhất trên Đồng Nhân Tháp, không ai có thể lay chuyển được.
"Ba năm trước, biểu ca của ta đã có thể trấn áp tất cả đệ tử thân truyền, lập kỷ lục đầu tiên trong Đồng Nhân Tháp. Ba năm sau, huynh ấy vẫn có thể làm được."
"Tên nhóc này mạnh miệng tuyên bố, muốn khiêu chiến tất cả đệ tử thân truyền trong môn phái, điều này đã sớm khiến biểu ca của ta bất mãn. Ba ngày nữa, huynh ấy sẽ ra ngoài dạy cho Trần Mộc một bài học."
"Còn ngươi..."
Nhan Ngọc Yên liếc nhìn Lý Khâu, thản nhiên nói: "Đừng tự làm mình mất mặt"
Nói xong, Nhan Ngọc Yên hất ống tay áo, không để ý tới hẳn ta, xoay người rời đi.
Lý Khâu nghiến răng nghiến lợi, bây giờ hết người này đến người khác hống hách kiêu ngạo, làm nhục hẳn ta.
"Được, được lảm. Chẳng phải chỉ là cảnh giới Vạn Pháp thôi sao? Với tài nguyên của ta bây giờ, trong vòng ba ngày. hoàn toàn có thể đột phá cảnh giới Vạn Pháp." Lý Khâu nói với vẻ dữ tợn.
Hăn ta sẽ làm cho mọi người hiểu rằng Lý Khâu không yếu hơn bất kỳ thiên tài nào.