Phong Điện.
Hàn Giang Tuyết nhìn về phía mấy linh trụ cao tầm trắm trượng, trên gương mặt nàng ấy lộ rõ vẻ nghiêm túc, nàng nhìn về phía Trần Mộc.
"Không ngờ vào thời khắc sống còn này, Lý Khâu lại phá được cảnh giới Vạn Pháp!"
"Sao thế? Thấy áp lực à?" Hàn Giang Tuyết trầm giọng nói.
Cảnh giới Vạn Pháp không phải là thứ mà cảnh giới Thần Tàng có thể so sánh được, đó không còn là hai người đồng cấp.
Lúc trước nếu Trần Mộc không ăn nói ngông cuồng, muốn một mình đấu hết với các đệ tử thân truyền thì có lẽ bây giờ cũng sẽ không khiến nhiều người tức giận đến như vậy.
Trần Mộc không nói gì.
Mà chỉ híp mắt, nhìn về phía tòa Phong Điện xa xa. Áp lực sao?
Đừng nói là bây giờ, cho dù là ba tháng trước đó, cảnh giới Vạn Pháp cũng không phải là cảnh giới mà hắn sẽ lẩn tránh!
"Hảẳn tới rồi!" Lúc này, Trình Vũ Hiên như nhận ra gì đó, ánh mắt nàng ngưng lại, đổi sắc nói.
Hạ Chỉ Lan và rất nhiều đệ tử Linh Điện ở đó cũng trở nên căng thẳng.
Cạch.
Nơi bầu trời xa xăm vang lên một tiếng xé gió ồn ào, chợt, một luồng linh lực cuồng bạo lao vút tới với tốc độ nhanh như tia chớp. Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi mà luồng ánh sáng này đã tới càng ngày càng gần, hướng mà hắn lao tới chính là chỗ Phong Điện của Trần Mộc.
Chỉ một lát sau, ánh sáng đó dừng lại trước mặt Trần Mộc trên Phong Điện, sau đó dần hiện rõ bóng dáng của một người thanh niên bướng bỉnh, chính là Lý Khâu.
Chỉ là so với trước kia, hôm nay Lý Khâu kiêu ngạo và tự tin hơn nhiều.
Nguồn linh lực cuồn cuộn quanh người giống như hai người khác hẳn, nó mạnh đến mức có thể khiến không gian quanh người biến hình vặn vẹo.
"Sao nào? Đã sợ vãi tè rồi sao?"
Lý Khâu ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trần Mộc.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Mộc đứng yên không nhúc nhích, hắn mới cười gắn.
Hản cảm thấy, Trần Mộc đã sợ tới cứng ngắc tứ chỉ.
"Lý Khâu, ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt Trình Vũ Hiên nhìn sang, quát lạnh.
Lý Khâu liếc mắt nhìn Trình Vũ Hiên một cái, sau đó lại chuyên sang nhìn Trần Mộc, hắn tàn nhẫn cười nói: "Yên tâm, hôm nay ta không định ra tay với ngươi, ta chỉ tới đây chào
hỏi một tiếng mà thôi!"
"Cố mà hưởng thụ một ngày cuối cùng của mình đi, đợi đến ngày mai, ta sẽ đích thân bẻ cổ của ngươi xuống!”
Thấy vẻ mặt của Trần Mộc không hề thay đổi gì, Lý Khâu nở nụ cười trêu tức, hẳn khế vung tay, bóng người vút nhanh Về phía bầu trời xa xăm đi, không hề dừng lại.
Lúc tới như gió, lúc đi cũng tất tả.
"Hản bị bệnh hả?" Trần Mộc bỗng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Giang Tuyết.
"Ta nghĩ chắc là vậy đói"
Hàn Giang Tuyết nghiêm túc gật đầu.
"Chắc là hẳn còn chưa biết chuyện truyền kỳ về ta đấy nhỉ!" Trần Mộc im lặng.
Mới đột phá cảnh giới Vạn Pháp thôi mà đã ngông cuồng đến vậy!
Lúc hắn còn ở cảnh giới Thông Thiên, hai đại cảnh giới Vạn Pháp hợp tác với nhau mà còn thất bại ở trong tay hắn đó, suýt chút nữa bị hẳn giết chết kìa!
Chỉ là một người vừa mới đột phá cảnh giới Vạn Pháp mà đã diễu võ dương oai trước mặt hắn như vậy, chê mạng mình đã sống quá lâu à?
Người không biết còn tưởng không phải là cảnh giới Vạn Pháp mà là cảnh giới Bất Diệt đấy.