Hắn ta nhìn Trần Mộc, nói với vẻ nghiền ngẫm: "Trần Mộc, đừng trách ba người chúng ta đánh một mình ngươi, dù sao. cũng do chính ngươi nói khi trước mà. Ngươi không ngán kể cả khi chúng ta đánh hội đồng!"
"Tất nhiên, nếu bây giờ ngươi thu lại lời nói ngông cuồng ba ngày trước, bọn ta sẽ tha thứ cho ngươi. Chỉ cần ngươi từ
bỏ danh ngạch tham gia vào Mộ kiếm Đại Hoang là được!"
Đối mặt với sự khiêu khích của hẳn, Trần Mộc chậm rãi giơ tay lên, xòe ra ba ngón tay.
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
"Ngươi có ý gì?" Nhan Ngọc Yên nhíu mày, nhìn chăm chằm vào Trần Mộc.
Ngay sau đấy, Trần Mộc bâng quơ nói: "Ba chiêu!"
"Nếu ba người các ngươi ngăn được ba chiêu của ta mà không thua, ta tự sát!"
Lời này vừa nói ra, không khí lập tức cứng lại. Ba giây sau.
Toàn trường lại điên cuồng.
"Má, tên này điên rồi ư!"
"Nói năng ngạo mạn, đã ba đánh một rồi còn dám ước định ba chiêu, hắn ta muốn chết nhanh hơn ư?"
"Tên này chẳng biết trời cao đất dày là gì, chẳng lế hắn không biết đối thủ của hẳn ta đều là đệ tử thân truyền tr?"
"Ba chiêu bất bại là tự sát, ông đây chưa gặp ai vênh váo. vậy đâu! Tên nhãi này đúng là không coi ai ra gì!"
Toàn trường đều xôn xao, sắc mặt cả đám đệ tử nội môn xanh lét!
Nếu khi trước bọn họ còn đồng tình khi thấy Trần Mộc bị người ta nhằm vào, giờ thì chút đồng tình ấy bay biến sạch. Bởi bọn họ phát hiện, tên này đúng là không coi ai ra gì!
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng ngẩn ra, sau đó thì không thể tin nổi, tròn mắt nhìn Trần Mộc. Tên nhãi này lúc nào cũng điên cuồng như vậy ư?
Nếu khi trước Trần Mộc chỉ kiêu ngạo tuyên bố muốn khiêu chiến tất cả đệ tử thân truyền, thì hành động của hẳn bây giờ đã chứng minh lời nói ấy, thậm chí còn điên cuồng. hơn!
“Trần Mộc..."
Nhan Ngọc Yên cản chặt răng, lửa giận bừng lên trong đôi mắt đẹp, gương mặt xinh xắn cũng đỏ ửng.
Nàng ta cảm thấy, cái tên này... hoàn toàn không để bọn họ vào mắt!
"Ngươi sẽ hối hận!" Nhan Ngọc Yên căn răng, lạnh lùng lên tiếng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Nét mặt Lý Khâu cũng không được đẹp cho lắm, bây giờ hắn ta đã đột phá cảnh giới Vạn Pháp, tên nhãi kia vẫn còn khinh thường hẳn ta như vậy, đúng là quá kiêu ngạo!
"Một khi đã vậy, không cần phải nể mặt hắn ta đâu, chơi với tên nhãi không biết trời cao đất dày này một chút thôi!" Vương Thống liếm môi, trong mắt lóe lên lệ khí dữ tợn.
“Bắt đầu đi!”
Bùm.
Vương Thống bước ra, linh lực hoàn toàn bùng nổ, khuếch tán mạnh ra ngoài. Dao động linh lực mạnh mẽ khiến không gian rung động, lôi đài dưới chân cũng run rẩy theo.
Rẹt rẹt.
Lôi đài cứng rắn được đúc thành từ hắc thành không thể chịu nổi linh lực của Vương Thống, toác ra như mạng nhện.
"Cảnh giới Thần Tàng tầng thứ chín? Tên kia cũng đột phá rồi!"
Tất cả đệ tử nội môn đang ngồi ồ lên kinh ngạc.
Nhan Ngọc Vươn tay lên không trung, một thanh kiếm lạnh lẽo rơi xuống bàn tay ngọc.
Sau đó, ánh mắt nàng ngưng tụ, linh lực cũng bùng nổ. Bùm. Mặt đất rung chuyển, ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt.
Gió dữ thét gào, quét ngang bên ngoài lôi đài, cuốn cát bụi lên cao. Áp lực cực đoan từ linh lực như cái bóng che trời, bao phủ khắp không gian nơi đây, khiến đệ tử nội môn đang ngồi trong sân cảm thấy ngạt thở.
"Không ngờ Nhan Ngọc Yên cũng đột phá, lên đến tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng rồi!"
Tiếng hít hà khiếp sợ lại vang lên, rất nhiều đệ tử nội môn trợn mắt không dám tin.
Không ai ngờ được rằng, Vương Thống và Nhan Ngọc Yên cách đây mấy phút mới chỉ là tầng thứ tám cảnh giới Thần Tàng, bây giờ đều lên tầng thứ chín.
Đừng đánh giá thấp chênh lệch giữa một tầng này, khi đạt đến cảnh giới Thần Tàng, mỗi một tầng đều cách nhau như trời với đất!
Cả đám Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nét mặt đều khó coi. Đây là biến cố lớn, có ai ngờ hai người này lại đột phá vào giây phút này không!
Rầm.
Trong mắt Vương Thống lóe lên sát khí dữ tợn, hắn ta bước ra, mặt đất nổ tung, để lại một vết chân thật sâu trên bề mặt võ đài.
Cơ thể hắn ta bản ra như liệp báo, biến mất trong tấm mắt mọi người.
"Nhanh quá!" Mọi người thầm nghĩ trong lòng.
Trần Mộc đứng yên tại chỗ!
Gió nhẹ nhàng đung đưa tà áo xanh nhạt của hẳn.
Roẹt.
Tiếng gió dồn dập phía sau lưng hắn, ngay sau đấy, bóng hình Vương Thống đã xuất hiện sau lưng Trần Mộc không biết từ lúc nào.
"Chết đi!" Vương Thống hét lên, năm tay tỏa ánh sáng xanh đấm mạnh xuống.
Một quyền vừa ra, thiên địa dị tượng phát hiện!
Không gian trước mặt hắn vỡ vụn, liệt hỏa vô tận bùng cháy, nó quấn quanh nằm tay Vương Thống, sau đó băn ra.
Đại Nhật Thiên Viêm!
Đây là quyền ý của Vương Thống!