Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Đường Long nghe đến đó, bỗng nhiên cười điên cuồng, trong mắt tràn đầy tử khí âm u, mỉa mai nhìn Trần Mộc.

"Trần Mộc, ta cho rằng ngươi là một người thông minh, không ngờ là ta đánh giá cao ngươi rồi!"

"Mạng của phàm nhân chẳng qua chỉ là cái mạng tỉ tiện, bản vương chỉ chọn dùng hai mươi vạn trẻ con mà thôi, bọn chúng chết vì ta thì phải cảm thấy quang vinh mới đúng.”

"Ta thì có lỗi gì chứ!" Đường Long cười to nói.

Nghe vậy, Trần Mộc nắm chặt nắm đấm, hàm răng nghiếng chặt, lửa giận ngập trời dâng lên từ trong nội tâm.

"Ngươi đúng là đáng chếtỊ”

"Ầm!" Nộ khí bốc lên, Trần Mộc đấm một quyền ra, lực chấn động kinh khủng càn quét khiến thân thể Đường Long bị đẩy lùi ra ngoài.

Thân thể Đường Long lảo đảo lùi lại mấy bước, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh dị.


Mà giờ khắc này, khuôn mặt vốn dữ tợn của Trần Mộc bỗng bình tĩnh lại.

Nhưng mà, người quen thuộc với Trần Mộc sẽ biết, sát ý ẩn giấu dưới sự bình tĩnh này của hắn mới là nông đậm nhất.

Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đường Long phía xa xa, giọng nói giống như đến từ Cửu U Luyện Ngục chậm rãi vang lên:

"Tam Hoàng Tử, ta cứ cho rằng ngươi sở hữu linh căn Thái Dương thì ít nhất cũng còn chút nhân tính, nhưng bây giờ xem ra... Ngươi chỉ là một con súc sinh, đương nhiên là không có nhân tính rồi!". Truyện Đoản Văn

"Ta tuyên bố, nếu ngươi có thể sống ra khỏi mộ kiếm Đại Hoang, đời này ta sẽ bỏ qua kiếm đạo, vĩnh đọa luân hồi, không được chết tử tế!"

Nghe vậy, trong mắt Đường Long không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn càng ngông cuồng cười lớn.

"Trần Mộc, ngươi đừng đùa ta được không? Muốn giết ta? Chỉ với cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm này của ngươi sao?”

"Ngươi cho rằng mình là thần tiên hạ phàm à?” "Có điều, hôm nay cho dù ngươi có là thần tiên hạ phàm thì ta cũng phải lấy mạng ngươi chứ không phải là ngươi lấy

mạng ta.”

"Ầm!" Tiếng nói vừa dứt, linh lực Thiên Ma quang thân Đường Long lập tức bộc phát như khói đặc.

Trong nháy mắt, bầu trời dường như tối lại, giống như sắp đến tận thế.

Ẩm ầm.

Tiếng linh khí rít gào như sấm nổ, vang vọng trong thiên địa.

Đại địa chấn động, vô số khe hở dữ tợn xuất hiện trên mặt đất màu nâu đỏ lan ra ngoài.


Linh lực khiến tất cả mọi người cảm thấy áp bách bao phủ, không gian trong phạm vi trắm dặm dường như đều ngưng đọng.

Những người còn đang tranh giành bia đá đến mức ngươi chết ta sống đều dừng lại dưới áp bức khủng bố của linh lực này.

"Cái này... Linh lực này, có chuyện gì xảy ra vậy?”

"Sao lại mạnh như vậy được?”

Mọi người trong toàn trường, bao gồm cả Kim Vũ Dương đều biến sắc, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Chỉ thấy một bóng dáng thần bí đứng sừng sững trong không trung, giống như Ma Thần, quanh thân tràn ngập linh lực Thiên Ma.

"Tam hoàng tử Ninh Quốc sao?"

Trong mắt Kim Vũ Dương hiện lên sự e ngại.

Hắn đã từng nghe nói đến vị thiên kiêu tuyệt thế này rồi, những không phải vị thiên kiêu này đã chết trong rừng rậm Thiên Tâm à? Sao giờ vẫn còn sống?


Ở một nơi hẻo lánh phía xa xa có hai người áo đen thần bí, bọn họ nấp sau một khối bia đá, che giấu khí tức, không có ai phát hiện ra cả.

Bọn họ khoanh tay trước ngực, ánh mắt hứng thú nhìn cảnh tượng này, dường như không hề có ý định đi lên giúp đỡ.

"Linh căn Thái Dương, cộng thêm Thiên Ma quyết của Thiên Ma cung chúng ta, không biết sẽ bộc phát ra thực lực thế nào?"

"Quỷ Hùng, ngươi nói xem, tiểu tử này có thể chống đỡ được mấy chiêu của Đường Long?"

Một tên áo đen trong đó cười thầm nói. Người còn lại nhìn thoáng qua thiếu niên lẻ loi trước bia đá, nghiền ngẫm cười một tiếng: "Chắc là... Không đến ba chiêu!”

Chỉ là một tiểu quỷ cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm mà thôi.

Bọn hắn tiện tay là có thể bóp chết!

Đương nhiên cũng thờ ơ không thèm quan tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận