Linh lực tạo nên bão táp sóng trào, khuấy động cả hư không, mang theo từng gợn sóng cực đoan đánh tan ánh kiếm mà Phương Thanh Điệp chém tới.
Ngay sau đó, không đợi Phương Thanh Điệp phản ứng, cơ thể người kia như hổ báo lao vút lên bầu trời, hai ngón tay duỗi thẳng, kiếm ý vô song ngưng tụ ở trên tay, mạnh mẽ đâm tới, xuyên qua lớp ánh trăng lạnh lùng, đánh thẳng vào cổ họng của Phương Thanh Điệp.
Thấy thế, Phương Thanh Điệp giật thót, kiếm ý của nàng †a bùng nổ, bọt biển 'Thủy Nguyệt Kính Hoa' nhanh chóng bao phủ cơ thể nàng, sau lớp bảo vệ hư hư thật thật như trăng trong gương, hoa trong nước đó, xung quanh mơ hồ không rõ.
"Hừ, cái trò mèo này đúng là loại kiếm ý rác rưởi, vậy mà cũng xứng ra vẻ trước mặt ta à!" Tập Kinh khinh thường lên tiếng.
Đột nhiên, từ giữa hai ngón tay hắn ta, kiếm ý bỗng ngưng tụ lại, sáng lên như ngòi bút, nó đánh thẳng phá tan qua lớp bọt biển này.
"Ầm!" Một tiếng nổ mạnh vang lên, bọt nước vỡ tung, ánh trăng lấp lánh vô ngần bỗng hóa thành bọt biển, tan vỡ hết. hình lình, bóng dáng xinh đẹp bỗng hét lên một tiếng, cơ thể bắn ngược về phía sau, trên vai có một vệt máu chảy xuống.
Phương Thanh Điệp đưa tay ôm lấy vết thương trên bả vai, vẻ mặt hết sức khó coi.
Tập Kinh không chỉ có cảnh giới cao hơn nàng, mà ngay cả mức độ am hiểu kiếm đạo cũng thâm sâu hơn nhiều.
Ở bên kia, Vạn Lam đỡ Trần lao tới lối vào của mộ kiếm, nhưng còn chưa bước ra khỏi nơi này, một bóng người cao ngất ngạo nghề đã xông tới chặn trước người nàng ta.
"Cô không gánh nổi tính mạng của hắn đâu!" Đường Tùng Lâm thờ ơ nói, ánh mắt lạnh lùng tựa lưỡi đao.
Bỗng nhiên, hắn rướn người tới, chân roi quét ngang qua, đá lên trời tạo thành một dải linh lực cuồng bạo, tấn công mạnh mẽ về phía Vạn Lam.
Vạn Lam không kịp né tránh.
Sức mạnh kinh khủng đó làm chấn động cả lồng ngực, khiến nàng ta hộc một ngụm máu ra ngoài, cơ thể mềm mại chật vật rơi vào mộ kiếm.
Nhưng mà tay nàng ấy vẫn giữ chặt Trần Mộc, không buông ta. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm Đường Tùng Lâm.
"Lúc ở trước mặt ông già Từ Thương Lâm kia thì người nào người nấy kinh sợ như chó!”
"Giờ Từ Thương Lâm vừa chết, mỗi người lại ra vẻ ta đây, các ngươi cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi, hừ!"
Vạn Lam nhổ ngụm máu ra, trong ánh mắt vô cùng tức giận.
"Hừ!" Đường Tùng Lâm không để ý đến lời trào phúng của nàng ta, hắn hừ lạnh một tiếng, cơ thể lại xông tới tấn công 'Vạn Lam thêm lần nữa.
Nhưng đột nhiên có một cột sáng kinh người từ đằng xa phóng tới, đánh thẳng vào đầu Đường Tùng Lâm, sóng linh lực đó vượt xa cả tầng bảy của cảnh giới Vạn Pháp giống như 'Vạn Lam và Phương Thanh Điệp.
Thấy thế, đôi mắt của Đường Tùng Lâm hơi nheo lại, cơ thể bỗng dè chừng, nhanh chóng tránh khỏi cột sáng linh lực kia.
Chợt, ánh mắt ta liếc nhìn người vừa đến, một cô gái mặc. váy xanh không biết xuất hiện từ khi nào, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn.
"Là cô à?" Đường Tùng Lâm mắt lộ kinh ngạc.
"Ta tới làm đối thủ của ngươi đây!" Tri Tuyết lạnh lùng nói.
Đường Tùng Lâm nhíu mày: "Cô không bảo vệ được hẳn đâu!"
"Không đánh sao biết là không được?" Tri Tuyết mạnh mẽ đáp.
"Ha ha, ba đánh một, cô nghĩ mình có thể đỡ được mấy chiêu của chúng ta?"
Sau lưng Đường Tùng Lâm, Quỷ Hùng và Diêm Quân cũng lại gần, cười âm hiểm.
Mặc dù linh lực Thiên Ma kia không kinh khủng giống như Từ Thương Lâm, nhưng sát khí lượn lờ đó cũng khiến cho người ta thấy sợ.
Ba Kiếm Hoàng trẻ tuổi, hơn nữa ba người này đều đã ở tầng sáu của cảnh giới Vạn Pháp, với đội hình như vậy, cho dù là cường giả tầng tám tầng chín của cảnh giới Vạn Pháp cũng phải dè chừng!
Nhìn ba người đối diện, vẻ mặt Tri Tuyết cũng nặng nề, nhưng nàng ta nắm chặt hai tay, không hề lùi nửa bước.
"Dẫn hắn đi trước đã!" Tri Tuyết nói với Vạn Lam.
Ngay sau đó, nàng ta bước ra, linh lực tầng bảy của cảnh giới Vạn Pháp cũng bùng nổ, giống như thể liều chết để chuẩn bị chiến đấu.
Vạn Lam hít sâu một hơi, nàng ấy không dám nói gì thêm, vội vàng kéo Trần Mộc lao đi.
"Muốn chạy à? Đã hỏi ý của bọn ta chưa thế?"
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quát ầm bỗng vang lên, phía dưới mộ kiếm, mấy người Kim Vũ Dương cùng lúc xông tới, ngăn chặn đường đi của Vạn Lam.
Ngoài Kim Vũ Dương ra, Tống Khai Giáp của Tống Quốc, và Nam Thần Hình của Nam Quốc cũng đồng loại xông tới, nhìn chăm chằm về phía Trần Mộc, đáy mắt toát lên vẻ tham lam.
"Cái ngươi thế mà.. " Vạn Lam trợn to hai mắt, nhìn sững sờ mấy người Kim Vũ Dương, cái bọn vô liêm sỉ này, vừa nãy Trần Mộc còn giết Từ Thương Lâm, bảo vệ cho bọn họ, thế mà giờ bọn họ cũng bỏ đá xuống giếng, đúng là đáng trách vô cùng!
"Thằng nhóc kia, ngươi cũng có ngày hôm nay à!"
"Không phải mới ngang ngược lắm sao? Thử ngang ngược nữa xeml"
Kim Vũ Dương nở nụ cười trêu tức.