Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Giữa trưa ngày hôm sau, trời nắng như thiêu đốt.

Tại quảng trường trung tâm Hoàng Thành, đám đông người tụ tập đứng xem vẫn xì xào bàn tán. Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào cột đá trên quảng trường, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Sau hai ngày phơi nắng, hơn ba mươi người nhà họ Trần bị xích vào cột đá đã trở nên gầy gò hốc hác, da thịt cháy đen, trông vô cùng khốn khổ.

Nghiêm Chung ngồi ở ghế chính trên đài cao, cầm trong tay Giao Long Trọng Huyền Thương, ánh mắt sắc bén nhìn về phía quảng trường.

Tân Long bên cạnh nói: "Nghiêm đại ca, có khi nào tên nhóc kia không tới không? Chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi mà hắn ta còn chưa dám lộ diện, có lẽ là sợ quá nên không dám tới cướp pháp trường rồi!”

Nghiêm Chung nhướng mày, cười nhạo: "Nghe đồn, Trần Mộc là một người có tình có nghĩa, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi."

Tuy nhiên, cho dù hắn không đến cũng là dễ hiểu thôi. Bây giờ, hoàng thất Ninh Quốc đang ở thời kỳ đỉnh cao. Trong Hoàng Thành đang có vô số cường giả ẩn mình, chờ Trần Mộc xuất hiện để tấn công.

Mà bên ngoài Hoàng Thành còn có hàng triệu quân đồn trú, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi chứng kiến một thế trận như vậy, không sợ mới là lạ, sao dám ra ngoài tìm chết cơ chứ.


"Hành quyết đi, chặt đầu tất cả cho ta!" Nghiêm Chung quát lên, sát ý lạnh lẽo/

"Tuân lệnh!" Tân Long chắp tay, nhảy ra khỏi lôi đài. Một nhóm cai ngục nhanh chóng lôi đám người Trần Thiên Hải từ trên cột đá xuống, quỳ trước đài hành quyết.

“Thả ta ra, lũ súc sinh kia. Chờ tiểu tộc trưởng tới, ngài ấy sẽ không bao giờ buông tha cho các ngươi đâu!"

"Đường Hạo Thiên, ngươi là cẩu hoàng đế, có gan thì ra đây, kêu mấy con chó giết chúng ta, còn gọi gì là hoàng đế nữa. Nếu có gan thì đi ra đánh với ta đây này, ta không sợ. ngươi đâu."

"Đường Hạo Thiên, cẩu hoàng đế, ra đây cho ông."

Rất nhiều người nhà họ Trần không ngừng giấy giụa, gào thét dữ dội. Cho dù sắp phải đối mặt với cái chết trên đài hành quyết này, họ cũng không có ý định cầu xin sự thương xót.

Từ lúc nhà họ Trần hạ quyết tâm đưa Trần Mộc rời khỏi Ninh Quốc, Trân Thiên Hải cũng không làm khó những người không dám chống lại hoàng quyền, ông ta đưa cho bọn họ một số tiền rồi để họ rời khỏi nhà họ Trần, sống cuộc sống riêng.

Vì vậy, những người còn đứng ở đây chính là những người dám chống lại hoàng quyền, trong xương cốt đã có sẵn ý chí nam nhi. Từ lúc đứng đối diện với hoàng thất, bọn họ đã sớm nghĩ tới ngày này, trong lòng cũng không hề sợ hãi.


Ngược lại, tất cả phụ nữ và trẻ em trong tộc đều bật khóc, lau nước mắt, vô cùng sợ hãi trước cuộc hành quyết sắp tới.

"Lão gia, lão gia..."

Mấy người phụ nữ bò trên mặt đất, muốn đi tới bên cạnh Trần Thiên Hải, lại bị sai ngục tóm chặt.

Tuy là người đầu tiên bị xử tử, nhưng trong mắt Trần Thiên Hải không có bất kỳ sự sợ hãi nào, bình thản đối mặt với cái chết.

Ông ta nhìn đám người nhà họ Trần không sợ chết phía sau mà cười lớn.

"Ông trời đã không phụ bạc nhà họ Trần, có thể trở thành anh em, trở thành người thân với mọi người quả thực là may mắn"

"Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ tiếp tục là anh em một nhà."

"Nhớ cho kỹ, nhà họ Trần sẽ không bao giờ chết! Không bao giờ chết!"

Trần Thiên Hải nghiến răng nghiến lợi, tòa ra một niềm tin chắc đến tận xương tủy.

"Lão gia..." Một nhóm phụ nữ khóc lớn, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Trần Thiên Hải, trong lòng dâng lên những cảm xúc lẫn lộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận