Chỉ thấy vị đệ tử này dùng một tư thế rất phóng khoáng bay lên rồi đáp xuống chỗ bệ đá nhô ra, khoảng cách giữa rương báu với hắn cũng chỉ còn một bước ngắn thôi. Nhưng đúng lúc hắn vừa mới chuẩn bị khom người để mở rương báu đó thì sắc mặt lập tức thay đổi, từ trong sơn động bên cạnh bệ đá đột nhiên phát ra một tiếng gào thét chói tai.
Đó là âm thanh do gió lớn thổi qua sơn động mới có thể phát ra.
- " Vù vù vù… Vù vù vù…”
Gió lớn mãnh liệt bất ngờ thổi ra từ trong sơn động, lập tức khiến tên đệ tử kia ngã trái ngã phải. Nhưng tên đệ tử này phản ứng cũng nhanh, trong nháy mắt khi gió thổi đến đã thi triển ra một cái Truy Vân Bộ muốn cố định bản thân ở trên vách đá. Nhưng cuối cùng lại không dùng được, cả người hắn bị luồng sức gió mạnh mẽ ấy đẩy lùi về phía mép.
Truy Vân Bộ không được việc, tên đệ tử này lập tức nằm xuống, dùng tay bám chặt vào chỗ gồ lên trên bề mặt bệ đá. Mặc dù sau khi hắn nằm xuống, sức ép của gió mà hắn phải chịu nhỏ đi rất nhiều, nhưng sức gió mãnh liệt như thế khiến cho hắn hoàn toàn không thể ngóc đầu lên được, chỉ có thể dùng hai tay bám chặt vào bệ đá, những đốt ngón tay cũng trắng bệch đi vì dùng sức quá mức…
Trần Hạo lắc đầu, có lẽ tên nhóc này không chịu nổi rồi.
- Sau khi kiên trì được khoảng vài nhịp thở, cuối cùng tên đệ tử kia cũng không chống lại nổi gió lớn mà rơi mạnh xuống đất.
- “Bịch!”
Mấy đệ tử khác thấy thế thì lao nhao đi đến đỡ.
- Có điều, thân thể của võ giả mạnh mẽ, mà dù sao hắn cũng là Kì Kết Đan, bị rơi một cái như thế cũng không có gì đáng ngại.
Vẻ mặt hắn Không khâm phục nói:
- “Ta… Ta muốn thử lại một lần nữa!”
Trên mặt tên kia lộ ra vẻ không phục, rõ ràng là cảm thấy bản thân có thể chống đỡ được gió lớn từ trong sơn động kia thổi ra. Hắn cảm thấy vừa rồi chẳng qua là do trở tay không kịp mà thôi, nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định có thể lại đi lấy rương báu kia.
Tên đệ tử kia vừa nói xong thì lại xông về phía vách đá một lần nữa.
Nhưng lần này hắn cứ vậy mà bị màn ánh sáng lúc trước chấn bay ra ngoài.
Trần Hạo:
- Đúng như ta nghĩ. Quả nhiên chỉ có thể leo được một lần duy nhất.
“Mỗi người chỉ có một cơ hội, nếu như đã bị rớt từ trên xuống thì sau đó sẽ bị ánh sáng cản lại.”
Trần Hạo đội nhiên nảy ra nghi nhờ:
- " Thiên Ma Bí Cảnh Này Vốn dĩ chỉ có Thiên Ma sao lại có thể có nhưng kì ngộ kiểu này trừ khi "
- Trừ khi cái Thiên Ma Bí Cảnh này được liên kết với di tích nào đó. Tгu𝐲ện ha𝐲 luôn có 𝒕ại ⩵ TRU𝑴TRUY ỆN.Vn ⩵
Cùng lúc này phía bên ngoài chỗ Cửa vào Thiên Ma Bí Cảnh cũng đã tập chung rất nhiều trưởng lão trong đó tất nhiên là có cả Chương Môn của Vô Tình Tông.
- “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”."Sao Cửa Vào Thiên Ma Bí Cảnh lại biến thành như này "?
Lúc này cảnh của đá ban đầu đã bị vỡ thay vào đó là một hư không thông đạo ở trên đó còn ghi một dòng chữ" Thiên uy Chiến Trường ".
- Chuyện này là sao đây? Thiên Uy chiến Trường?.
Bỗng nhiên vị sư Tổ của Vô Tình Tông xuất quan khi Nhìn thấy dòng chữ " Thiên Uy Chiến Trường " liền hiểu ra mọi chuyện và bay hạ dần về phía Tông chủ.
- Đồ nhi Bái kiến sư phụ. Giám hỏi sự phụ ngài biết đó là gì không vậy?. Nếu được chúng con nguyện lắng nghe!
bỗng nghiên vị sư tổ này cười lên một tiếng rồi tiến về phí hư không thông đạo nói:
- Không có gì To tác Cả vốn đây là cơ duyên của bon chúng. Nhớ năm đó chỉ vì bốn chữ này mà bọn ta đã được coi là thế hệ có thể đột pháp được riềng xích của thế giới này tìm hiểu thêm về cảnh giới phía sau Đại Đế cảnh.
Cả đám chưởng lão tông chủ nhìn nhau rồi hô to một tiếng:
- Người nói là cảnh giới Đại Đế ư.
- Phải. " Thiên uy chiên trường " này bên trong sẽ có rất nhiều là tài nguyên và thiên chân dị bảo. Chỉ cần là người có năng lực thì ai ai sau này cũng sẽ có thể vượt qua ta và các ngươi.
- hiện tại các ngươi cũng không cần phải xem tiếp làm gì? Bọn nhỏ đều sẽ không sao đâu.
- cả lũ nhìn nhau ngẩn ngơ một lúc lâu mới có thể thoát ra được thứ gọi là hi vọng lên Đại Đế
Phải biết cảnh giới đó trên thế giới này đều là ngươi cai trị một phương thế lực và hơn thế cực hạn cũng chỉ có thể cùng lúc Sáu vị đại đế.
Cũng không biết là vị nào sẽ ngã xuống đây
Cùng lúc đó bên trong bí cảnh:
Nhìn thấy tình huống của tên đệ tử đầu tiên, trên mặt mười một người còn lại rõ ràng lộ ra vẻ do dự. Đúng là vừa nãy muốn tranh nhau chen lấn trở thành người đầu tiên xông lên, đó đều là vì muốn chiếm được tiên cơ. Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy kết quả của tên đầu tiên như thế, những người khác cũng hơi do dự.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một người vọt ra từ trong rừng, người này mặc áo choàng màu đen, cả người giống như một làn khói đen, nhanh chóng phóng lên phía trên vách đá dựng đứng.
- “Ai”