Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trọng lực đột nhiên được nâng cấp lên và trở nên mạnh hơn.
Ngoài việc toàn thân bị áp chế bởi trọng lực gấp năm mươi lần, Lâm Tiêu cảm thấy rằng linh hồn của mình sắp bị bóp nghẹt.
Qua bậc thang thứ năm mươi thì đây là độ khó mới sao?! Thật sự rất mạnh nhưng thì sao chứ? Cũng chỉ thế mà thôi!
“Xông lên!!” Lâm Tiêu thầm hét một câu.
Cả người tiếp tục tiến về phía trước.
Bậc năm mươi mốt.
Bậc năm mươi hai.
Bậc mươi ba.
...
Lần này, Lâm Tiêu không nghỉ lấy hơi nữa.
Hắn bước liền mười bậc, trực tiếp giẫm vào bậc thứ sáu mươi của Thiên Thê.
Hàm răng nghiến chặt, mồ hôi đầm đìa và cơ thể không ngừng run rẩy, tất cả đều đang nói với bản thân và mọi người rằng hắn cũng không thoải mái gì.
Môi trường trọng lực khổng lồ thách thức giới hạn của Lâm Tiêu mọi lúc.
Sau khi bước lên bậc thứ sáu mươi, thân thể Lâm Tiêu rung lắc dữ dội, hướng xuống phía dưới.
Cả người bị trọng lực ép đến mức không thể đứng thẳng lên được nhưng Lâm Tiêu vẫn nghiến răng và kiên trì.
Thẳng lưng lên từng chút một.
Các đệ tử của Lưu Vân tông hoàn toàn chết lặng rồi.
Dưới Thiên Thê không ai chế nhạo Lâm Tiêu nữa, chỉ có kinh ngạc và bái phục.
Kẻ mạnh luôn đáng được tôn trọng.
Lâm Tiêu dựa vào tu vi Tụ Linh cảnh có thể đạt đến bậc thang như vậy đã đủ để nhận được sự tôn trọng của họ rồi.
"Bậc thứ sáu mươi! Đây là bậc thứ sáu mươi của Thiên Thê, có nằm mơ ta cũng thực sự không bao giờ nghĩ rằng người ngoài có thể đạt đến bước này."
"Ngay cả giới hạn của Luân Hải cảnh viên mãn thì cũng ở đây thôi."
"Đúng vậy, từ bậc sáu mươi trở lên, chỉ có cường giả Toàn Đan cảnh mới bước thể bước lên được."
"Người ngoài này có thể kiên trì ở tầng sáu mươi lâu như vậy, hắn đã đủ tự hào rồi."
"Phù! Cuối cùng hắn cũng quay đầu rồi. Nếu như hắn tiếp tục bước tiếp, ta thật sự hoài nghi bản thân mình đang nằm mơ, kể cả nằm mơ cũng không dám mơ như vậy."
"Nhìn dáng vẻ của hắn đã sắp không thể kiên trì nổi nữa rồi."
"Hả!?"
"Hả!? Đợi đã, các người nhìn xem."
"Hắn đang làm gì vậy? Hắn đang muốn làm gì?"
"Chết tiệt! Hắn lại chuyển động, lại chuyển động rồi!"
Trên Thiên Thê, Lâm Tiêu đã bước tới bậc thứ sáu mươi. Cuối cùng, với sự nghị lực và kiên trì hắn đã duỗi thẳng lưng và đứng thẳng lên.
"Ở bậc thứ sáu mươi thực sự quá miễn cưỡng." Lâm Tiêu cảm thán nói, nhưng câu cảm thán này không có nghĩa là muốn bỏ cuộc.
Chỉ là Lâm Tiêu không định tiếp tục chỉ dựa vào linh lực mà bước tiếp.
"Cửu U Trấn Ma Ấn!" Hắn nhỏ giọng nói ra vài từ.
Ngay sau đó, một ánh sáng xanh phát ra từ cơ thể hắn, đột nhiên Lâm Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái giống như được giải thoát.