Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hai kẻ đó bị đè bẹp dưới đất, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.

Bảy kẻ kia đứng sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng khó tin.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại như thế?

Không phải chỉ là chém vào không khí một kiếm thôi sao, sao hai tên kia lại nằm bẹp dưới đất vậy. Chuyện này đúng là khó mà giải thích.

Lâm Tiêu cầm trường kiếm trong tay từng bước đi về phía hai kẻ đó.

“Tiện nhân vẫn là tiện nhân, sỉ nhục kẻ khác sẽ có ngày bị sỉ nhục, giết người thì có ngày bị người giết, hai ngươi có hiểu đạo lý này không?” Lâm Tiêu ngồi xổm xuống nhìn bọn chúng.

“Tên nhãi ranh chết tiệt, ngươi đắc ý cái gì, bọn ta là người hoàng thất Đại Ngụy. Tam hoàng tử của chúng ta ở gần đây, ngươi dám ra tay, ta nói cho ngươi biết, ngươi dám giết…..phụt!!”

Hắn còn chưa kịp nói xong thì thân đã đứt làm đôi hơi thở đứt đoạn.

“Ài! Nếu ta không đáp ứng với yêu cầu của ngươi thì đúng là có lỗi với bản thân.” Lâm Tiêu nói.

Bảy kẻ kia đứng sững tại chỗ. Còn tên đệ tử hoàng thất còn lại thì phát ngốc.

Giết rồi?

Giết thật rồi! trời ạ! Tên này dám giết người của hoàng thất Đại Ngụy.

Một khắc này mặt tên đệ tử hoàng thất còn lại này tái trắng đi, toàn thân run rẩy. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy bản thân.

Từ nhỏ tới giờ bọn chúng luôn sống trong vầng hào quang bao phủ, dù đối thủ có cao đến mấy cũng không ai dám đắc tội với chúng.

Nhưng……nhưng bây giờ khi đối diện với người thanh niên trước mặt hắn lại cảm thấy bản thân chả là cái gì.

“Rốt cuộc mộ kiếm Vô Cực là cái gì, ta cho ngươi một cơ hội.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

“Ta nói, ta nói, chỉ cần ngươi đừng giết ta, kỳ thực ngôi mộ kiếm Vô Cực đó là………..”

Tên đệ tử hoàng thất này nói rất nhanh, ngay lập tức đã nói hết mọi chuyện liên quan tới mộ kiếm. Còn về phần tam hoàng tử bên kia, hắn cũng chả còn tâm trí mà nghĩ tới. Hắn bây giờ chỉ muốn giữ mạng. Loại khát vọng được sống này, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.

Mục tiêu thực sự của việc đi vào di tích Vô Cực chính là đến mộ kiếm Vô Cực.

Thời cổ xưa, môn phái Vô Cực Kiếm là một môn phái lớn, vô địch thiên hạ. Nhưng mà sau một cuộc thảm hoạ thì bị diệt vong. Di tích Vô Cực chính là nơi che giấu mộ kiếm Vô Cực, mặc dù Vô Cực kiếm phái đã bị tiêu diệt từ lâu, các công trình bây giờ cũng chỉ còn là tàn tích.

Nhưng có một nơi vẫn được bảo tồn, đó chính là mộ kiếm Vô Cực. Không ai biết bên trong có gì, 10 năm trước tam hoàng tử vô tình tìm thấy một cuốn sách cổ có nhắc tới chuyện này. Từ đó hắn thu thập tất cả tình báo.

Một trăm năm mở một lần. Mỗi khi tới một trăm năm trong di tích Vô Cực sẽ có vô số đá Kiếm Ngân. Muốn vào được mộ kiếm vậy nhất định phải tìm đủ mười viên đá Kiếm Ngân.

“Đường vào mộ kiếm Vô Cực ở đâu?” Lâm Tiêu nín lại niềm vui trong lòng, hỏi tiếp.

Mộ kiếm vô cực đối với hán có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ rất đơn giản, tìm thấy đá Kiếm Ngân sau đó tìm đường ra đường vào thế là xong.

“Chuyện này, chuyện này ta không biết.” tên đệ tử hoàng thất mặt mày khổ sở.

“Ngươi không biết?” Lâm Tiêu híp mắt lại.

“Thật đó, ta không biết thật, cái đó chỉ có tam hoàng tử biết. Ngươi thả ta đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai cả.” Tên đệ tử hoàng thất mắt đầy mong chờ nhìn Lâm Tiêu.

Đợi lúc hắn tìm được tam hoàng tử, thì tên kia có lợi hại thế nào cũng không đấu lại tam hoàng tử. Đến lúc đó xem ngươi chết thế nào!

“Ồ, xem ra ngươi không biết thật rồi. Vậy tam hoàng tử nhà ngươi ở đâu?” Lâm Tiêu gật đầu hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui