Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Làm thế nào mới có thể rời khỏi đây?

Ôi vãi!!!!

Chắc không phải hắn bị gài rồi đấy chứ.

Chính vào lúc này, một âm thanh phiêu đãng, hư vô, từ trong không trung truyền tới.

“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, có lẽ ngươi rất thắc mắc. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nơi đây chính là nơi truyền thừa của kiếm phái Vô Cực chúng ta, đồng thời cũng là nơi quay về của đệ tử tiên tổ chúng ta.

“Chỉ cần ngươi thành tâm đi lau chùi từng thanh kiếm, truyền thừa tự khắc sẽ xuất hiện.”

“Cuối cùng, vẫn hi vọng người hữu duyên có thể đem truyền thừa của kiếm phái Vô Cực chúng ta duy trì đến mai sau.

Lâm Tiêu: “????”

Ủa ủa, cái thứ gì vậy hả??

Lại là lau kiếm?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sao lại đạp hắn quay về con đường hành nghề cũ vậy.

Hơn nữa.

Lâm Tiêu dùng sắc mặt khó coi mà nhìn bốn phía xung quanh.

Khu nghĩa trang mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này, thật đúng là một nơi nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Phạm Thiên mộ kiếm của Kiếm Ma tông so với nơi này, thì đúng là con chim ri gặp đại bàng.

Thành tâm lau chùi mỗi một thanh kiếm? Mới có thể có được truyền thừa?

Vậy CMN phải mất bao lâu chứ.

Hơn nữa vốn dĩ câu nói này đã có chút hàm ý sâu xa rồi.

Cái thiết lập người truyền thừa này, làm thế nào để biết được hắn có thành tâm đi lau kiếm hay không???

Một nơi kì lạ.

Nhưng mà, bất luận thế nào, khi Lâm Tiêu nhìn thấy khu mộ kiếm có quy mô như này, trong lòng vẫn tràn đầy sự kích động.

Thiên Khôi Kiếm Điển của hắn cần phải ở một nơi tràn đầy kiếm khí như thế này, mới có thể nhanh chóng tu luyện.

Chất lượng kiếm khí càng cao, hắn tu luyện càng nhanh.

Khu mộ kiếm của Kiếm Ma tông, cấp bậc có hơi thấp rồi.

Nơi này vừa hay lại phù hợp.

Lâm Tiêu chọn đại mấy ngôi mộ kiếm bên cạnh mình để thăm dò, cấp bậc cơ bản đều là Luân Hải Cảnh hậu kì, Luân Hải Cảnh viên mãn.

Phải biết rằng nơi hắn đứng chính là ngoài rìa xa nhất.

Vậy tiến vào trong thì sao??

Toàn Đan Cảnh? Hay còn trên cả Toàn Đan Cảnh?

Nơi này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là bảo địa trong số các bảo địa.

Truyền thừa thà không có cũng được, nơi này thì bắt buộc phải có được.

Làm việc, làm việc, làm việc thôi.

Lâm Tiêu bước tới một ngôi mộ gần nhất, rút thanh trường kiếm bên trên ra.

Bỗng chốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui