Trong vài ngày tham ngộ kiếm quyết mười tỷ, năng lực phi hành cũng không ngừng dung hợp với cơ thể.
Bây giờ thì, năng lực phi hành của hắn tương đương với bản năng rồi.
Nhấc tay đơn giản bao nhiêu thì phi hành đơn giản bấy nhiêu.
Ngoại trừ năng lực phi hành, hình như còn có một loại năng lực khác, nhưng Lâm Tiêu tạm thời vẫn chưa phát hiện ra được. Cho nên, hắn vẫn rất tò mò tôn thượng gì đó kia rốt cuộc là cái thứ gì.
Ngay sau khi Lâm Tiêu lại chém chết vài con yêu thú, đột nhiên, hắn phát giác được có điều gì bất ổn.
Một cảm giác nguy hiểm âm thầm từ phía sau truyền tới.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!” Lâm Tiêu thầm nói.
Một tầng ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ lên cơ thể hắn.
“Không ổn!! Lâm Tiêu lão đệ, có một con yêu thú Toàn Đan Cảnh sau lưng đệ!!!” Trần lão ca Toàn Đan Cảnh kia vội vàng nói.
Nhưng hắn hô lên vẫn chậm một bước.
Bốp!!
Một âm thanh vang lên.
Cái bóng kia đã dùng móng vuốt vồ lên cổ Lâm Tiêu.
Nhưng mà, đã có một cảnh tượng khiến những người xung quanh và người đứng trên tường thành đều chấn kinh.
Móng vuốt của con yêu thú kia rõ ràng là đã chụp được lên cổ Lâm Tiêu rồi. Nhưng đáng tiếc là không hề làm xước một tí da nào, thậm chí Lâm Tiêu còn không hề động đậy.
Hắn quay đầu lại nhìn khinh bỉ.
Là một con yêu thú hình hồ ly, thực lực Toàn Đan Cảnh trung kỳ.
Đợi cả nửa tiếng lại đợi được một con yếu vậy thôi sao?
Lâm Tiêu hơi thất vọng.
Yêu thú hồ ly trợn tròn mắt. Nó đã dùng toàn lực đánh lén, vậy mà ngay cả lớp phòng ngự của đối phương cũng không phá được. Nó cảm thấy không phải là nó vồ người, mà là vồ trúng một tấm sắt vạn năm.
Ngay thời khắc nó còn đang ngây ra, móng vuốt bị một bàn tay túm chặt lấy.
Yêu thú hồ ly giãy dụa một hồi, phát hiện ra là căn bản không giãy ra được.
Trong ánh mắt nó bùng lên cơn giận dữ.
Há cái miệng lớn đỏ như máu, cắn về phía đầu đối phương.
Tất cả mọi người trông thấy cảnh này đều không dám nhìn tiếp.
Ban nãy có thể chặn lại một cú vồ của yêu thú đã rất lợi hại rồi.
Nhưng lần này bị ngoạm một cái coi như toang luôn rồi.
Thế nhưng, Lâm Tiêu lại không hề hoảng loạn.
Trường kiếm lập tức bị thu lại, sau đó vươn bàn tay không ra, trực tiếp thò vào trong miệng yêu thú, tóm lấy lưỡi của nó.
Mặc kệ cho nó cắn lên tay, đều không để lại vết tích gì.
Yêu thú hồ ly:???
“Ô ô ô....” Yêu thú hồ ly giãy dụa, rên rỉ, giống như đang nói: buông nó ra.
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn nó.
Hừ!!
Hắn thấp giọng hừ một tiếng, hai tay phát ra sức mạnh khổng lồ.
Xoẹt!!
Yêu thú hồ ly ré lên thảm thiết, cơ thể trực tiếp bị xé làm hai.
Một luồng ánh sáng màu vàng từ trong cơ thể nó chui ra, muốn chạy trốn giữ mạng.
Nhưng Lâm Tiêu lại nhanh tay nhanh mắt tóm vào trong tay.
Yêu đan.
Tương đương với Toàn đan của loài người.
Bùm!!
Lâm Tiêu vừa dùng sức, yêu đan đã bị hắn bóp vỡ, hóa thành linh sương nồng đậm.
Khí huyết và linh sương của những yêu thú xung quanh, vận chuyển trong Cửu U Trấn Ma Ấn, không ngừng bị Lâm Tiêu hấp thu.
Vầng ánh sáng màu xanh thẫm vốn phủ trên người Lâm Tiêu, đang dần dần biến thành màu tím nhạt.
Màu xanh lam thuộc tầng thứ sáu của Cửu U Trấn Ma Ấn.
Mà màu tím, chính là tầng thứ bảy.
“Ôi vãi!! Người này sao mà trâu bò quá vậy!”