Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

"Không thể nào!! Ngươi nói dối, lôi kiếp đâu? Nhìn hiện trường làm gì có vết tích của lôi kiếp!"

Người và ra khỏi huyễn cảnh đã không tin khi nghe điều này, điều này hoàn toàn đi ngược với tam quan của họ.

Người đó hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Lôi kiếp thật sự giáng xuống, nhưng mà... vừa vào cơ thể hắn thì liền biến mất."

Người này vừa dứt lời, Lâm Tiêu giữa không trung đã đáp xuống sơn môn trước Kiếm Ma tông.

Trong mắt Lâm Tiêu tràn đầy ánh sáng, hắn nói:

"Xin lỗi các vị, ta có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với mọi người. Các vị muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?"

Nghe thấy lời Lâm Tiêu nói, tất cả mọi người đều trầm mặt xuống.

Bọn họ cảm thấy lời trong miệng của cái tên này, chẳng có lời nào tốt cả.

Khương Lãng từ trong huyễn cảnh bước ra, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, vẻ mặt đầy sự nghi ngờ.

Lôi kiếp?

Thực sự là đã xuất hiện lôi kiếp sao?

Kỳ thực, có phải lôi kiếp hay không, hắn không hề để tâm. Điều khiến hắn quan tâm chính là, Khí Vận Kim Long. Chẳng lẽ lại bị hấp thụ hết rồi?

Không thể nào!

Khí Vận Chi Lực không giống với những năng lượng khác, có thể luôn lưu giữ trong cơ thể. Nếu ngươi không lập tức luyện hóa nó, Khí Vận Chi Lực sẽ từ từ tiêu tan.

Giống như Khí Vận Kim Long khổng lồ này, muốn luyện hóa toàn bộ, chí ít cũng cần một ngày một đêm chứ.

Bọn họ mới bị giam giữ có bao lâu đâu.

Nhiều nhất cũng mới hai ba tiếng.

Lâm Tiêu này chắc chắn là dùng bí pháp gì đó để áp chế Khí Vận Kim Long xuống.

Khương Lãng không rời đi, mà đứng tại chỗ, muốn xem xem Lâm Tiêu này rốt cuộc muốn giở trò gì.

Lâm Tiêu nhìn xung quanh, từ tốn nói.

“Ở quê của ta có một quy tắc, bất luận là chuyện vui lớn gì, đều sẽ bày yến tiệc chúc mừng, sau đó tất cả mọi người tới đó đều phải đưa lì xì, lễ vật.”

“Tin tốt của ta chính là, để cảm ơn các vị đã tới chúc mừng ta, các vị có thể đưa lì xì và lễ vật lên rồi.”

“Mà tin xấu là, nếu như ta không hài lòng, vậy ta sẽ phải đích thân ra tay thu lễ vật đấy nhá.”

Lời của Lâm Tiêu vừa nói ra, bốn phía liền thốt lên kinh ngạc. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt nhìn hắn.

Người này không biết xấu hổ sao?

Người không biết xấu hổ, ta gặp rồi, nhưng chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ tới mức này.

Thế này có khác gì ăn cướp đâu.

“Lâm huynh, huynh làm thế này chẳng phải là có chút quá đáng rồi sao, bọn ta chỉ là cảm nhận được thiên địa có dị tượng, bèn tới đây góp vui mà thôi.” Một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ trong đám người, sắc mặt khó coi lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui