Triệu Kiếm Hải ánh mắt khủng hoảng, kinh hãi nhìn nữ nhân hồng y: “Ngươi ngươi là…..ta biết ngươi là ai rồi, yêu nữ vương Triều Đại Can, Can Anh Túc!!!” Hắn cuối cùng cũng nhận ra nữ nhân này.
“Can Anh Túc, là nàng ta!! Sao nàng ta lại có mặt ở bí cảnh Tử Vân này? Vương triều Đại Can cách vương triều Đại Hạ rất xa? Hơn nữa nàng ta làm gì có lệnh bài để vào bí cảnh?”
“Kỳ thực là nữ nhân nhưng lại có danh xưng vô địch, đã giết vô số người, số người nàng ta giết chắc đến không nổi, có lẽ khoảng vài vạn ngươi, giết người đối với nàng ta chả khác gì chuyện thường ngày.”
“Nàng ta lúc nào mà đột phá được Toàn Đan cảnh vậy?”
“Nếu nói Lâm Tiêu đứng thứ nhất trên bảng dự bị của bảng Chân Long, vậy nữ nhân này chính là người chém chết yêu thú Hóa Đỉnh cảnh, thực lực chắc chắn rất mạnh.”
Thảo nào mà đại sư huynh của Huyền Kiếm Môn không phải là đối thủ của nàng ta.
Một lúc sau, khi mọi người nhận ra thân phận của Can Anh Túc, tất cả đồng loạt lùi về sau. Đúng là tiếng xấu đồn xa.
“Đệ tử Huyền Kiếm Môn nghe lệnh! trận kết kiếm!!” Triệu Kiếm Hải hét lớn.
Hắn thật sự muốn tát cho bản thân hai cái vào mặt, sớm nhận ra nàng ta là Can Anh Túc thì hắn nhất định không khinh địch như vậy.
Những người của thế lực khác đều nhìn sang Triệu Kiếm Hải. Lúc nãy còn nói cái gì mà một đấu một cho công bằng cơ mà?
Thế mà lại vậy?
Nhưng mà, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ chắc cũng làm vậy.
Đệ tử Huyền Kiếm Môn vội vã tập hợp lại, mau chóng tạo thành trận hình. Mấy chục người giơ kiếm như muốn đâm xuyên bầu trời.
“Công chúa điện hạ, bây giờ người bỏ cuộc, Huyền Kiếm Môn sẽ không tính toán chuyện này!” Triệu Kiếm Hải cắn răng nói.
Hắn đâu muốn nói ra câu này, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy. Mặc dù vương triều Đại Can yếu hơn vương triều Đại Hạ. Nhưng Can Anh Túc dù gì cũng là trưởng công chúa của Đại Can.
Nếu trước mặt nhiều người như thế này hắn làm đối phương bị thương, đợi đến lúc vương triều Đại Can tới hỏi tội. Dĩ nhiên hắn không muốn như thế, cho đối phương một con đường rút lui mới là lựa chọn đúng đắn.
“Ta có thể đi, nhưng nhất quyết phải đưa theo cây hồng huyết nhân sâm kia!” Can Anh Túc mỉm cười, không có chút nào gọi là muốn thỏa hiệp.
Câu nói này là Triệu Kiếm Hải, Huyền Kiếm Môn và cả những đệ tử khác sững sờ.
“Công chúa điện hạ, ta đã đưa ra thỏa thuận tốt nhất. Vậy mà ngươi không chấp nhận, vậy thì đừng trách Huyền Kiếm Môn chúng ta.” Triệu Kiếm Hải lạnh lùng nói.
Vì có thêm trận pháp nên dù hắn có thiếu một tay cũng cảm thấy không sợ nữa.
Dù Can Anh Túc có mạnh thế nào thì sức lực cũng có hạn. Còn hắn đã có thêm sự trợ lực từ kiếm trận, chỉ cần đối thủ vẫn là tu vi Toàn Đan cảnh. Vậy hắn có thể dạy cho đối phương một bài học, chỉ là một con yêu nữ là thôi.
Hắn không tin là đối phương có thể phá được trận pháp này.
“Kiếm Trận á? Hahaha, tới đây nào, ta mong quá rồi đây” Ánh đỏ trong mắt Can Anh Túc loé lên, sương mù trên người nàng ta lại dày đặc.