Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Hình như bọn ta cũng vậy, thiếu mất một nửa rồi.”

“Mẹ kiếp!! Huyền Kiếm Môn của ta sao chỉ còn có 7 người?”

Những cường giả này thi nhau kêu ca, bọn họ khẳng định linh tuyền này có vấn đề. Bí cảnh Tử Vân này bọn họ đã đi không biết bao nhiêu lần, nguy hiểm ở trong này gần như không thể gây thương tích nặng đến tử vong được.

Cho nên có thể nói là vấn đề thuộc về chỗ lão Từ.

“Không, không đúng, ta khẳng định linh tuyền không có vấn đề gì cả!” mặt cường giả của Thái Tuế thánh địa bắt đầu khó coi.

“Cái gì? Ngươi là muốn nói, đệ tử của ta đều chết hết rồi hả?” Một người khác trợn mắt hỏi lại.

“Đúng là vậy!” Lão Từ trầm giọng.

Đừng nói là người của tông môn khác, đến người của Thái Tuế thánh địa cũng thiếu mất 5 người.

Bọn họ đều trầm mặc, lúc này họ mới hiểu lão Từ lúc trước không có nói đùa. Tất cả đều quay đầu nhìn Linh Tuyền. Bọn họ hình như cùng phát hiện ra một chuyện, cái kẻ chuyên đi cướp cơ duyên, thiên hạ vô địch, sức mạnh nghịch thiên kia hình như cũng không thấy đâu rồi.


Chả nhẽ hắn cũng……

Vậy rốt cuộc trong bí cảnh Tử Vân đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh những người này lại nhìn thấy một nữ nhân mặc hồng y. Thân ảnh này ngày càng to ra, chiếm mất một nửa cái linh tuyền.

Phía bên trong bí cảnh, lúc nữ nhân mặc hồng y bay tới Hoả Sơn. Các đội nhóm khác cũng từ từ xuất hiện theo. Nếu nữ nhân này đi vào trong Hảo Sơn mà không gặp chuyện gì, vậy thì bọn họ sẽ là người đi vào đầu tiên, tranh thủ đoạt lấy cơ duyên.

Nhưng vào lúc này một giọng nói lạnh lùng đầy sát khi truyền ra ngoài.

“Sau ba giây, đừng để ta nhìn thấy bất kỳ kẻ nào.”

Tất cả mọi người đều cứng đờ, giọng nói này cũng quá mức lạnh lùng rồi. Là của nữ nhân kia, nàng ta đang cảnh cáo mọi người sao?

Não nàng ta có vấn đề à?

1 giây trôi qua.


2 giây trôi qua.

Vẫn chả có người nào rời đi, không có ai quan tâm tới lời uy hiếp này. Cơ duyên đang ở ngay trước mắt, bọn họ phải lấy được cơ duyên thì mới đi được.

3 giây trôi qua.

Xoẹt!

Thân ảnh của nữ nhân hồng y biến mất ở đỉnh Hoả Sơn.

“A!!!” một tiếng kêu thảm vang lên.

A! A!.......

Tiếp theo là tiếng hét thứ 2, thứ 3, thứ 4…….

Ở núi Hỏa Sơn trong phạm vi 200m đều bị một màn sương đỏ máu bao quanh. Những tiếng hét cứ thi nhau vang lên rồi đột ngột dừng lại.

Giống như bọn họ đang hét dở thì bị người ta bóp nát yết hầu vậy.

“Hả? sao vậy? này, sự sống của cả một đoàn người biến mất”

“Chuyện gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận