Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Sau khi thông báo trên trời biến mất, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người Lâm Tiêu và Can Anh Túc.

Dù gì hai người này cũng có mặt ở bảng dự bị Chân Long, đặc biệt là thân phận của Can Anh Túc thì mọi người cũng đã đoán ra được. Trưởng công chúa của vương triều Đại Can, lại là người xếp thứ 2 trên bảng dự bị.

Thiếu niên kia cũng có mặt trên bảng dự bị, nhưng điều làm bọn họ tò mò chính là thân phận của thiếu niên này. Bảng dự bị Chân Long phải trải qua nhiều ngày mới có thể quyết định là ai.

Những người trên bảng này đều là yêu nghiệt tu luyện. Nhưng thiếu niên trước mắt này bọn họ lần đầu nhìn thấy hắn.

“Lâm huynh, thật ngưỡng mộ người có thể tham gia bảng Chân Long, xem ra ta chỉ có thể cố gắng lần sau.” Khương Lãng đứng bên cạnh chúc mừng.

“Với thực lực của Lâm Tiêu, nhất định có thể giành hạng cao trên bảng Chân Long!” Lão Từ nói.

Lâm Tiêu? Bảng Chân Long?

Hả?

Người xếp hạng nhất của bảng dự bị Chân Long không phải cũng tên Lâm Tiêu sao? Hơn nữa hắn là do chém chết một cường giả Hoá Đỉnh cảnh nên giành được tư cách tham gia.

Hoá ra là hắn!!

Thảo nào, thảo nào thiếu niên này có thể mạnh tới vậy!

Sau khi nghe thấy lời của Lão Từ mọi người đứng xung quanh bắt đầu huyên náo hẳn nên. Phải biết rằng người có thể chém chết cường giả Hoá Đỉnh cảnh giành tư cách vào bảng dự bị Chân Long, không vượt quá được mười người.

Còn đâu đều là những kiểu khiêu chiến khác, nếu không phải là đánh ngang cơ với cường giả Hoá Đỉnh cảnh thì cũng là chém chết vào vị Toàn Đan cảnh viên mãn.

“Khương huynh, Từ lão đừng khách khí. Đúng rồi, lần này chỗ khiêu chiến bảng Chân Long hình như xa hơn Thái Tuế thánh địa.”

“Cho nên ta muốn hỏi là bọn ta có thể ngồi phi thuyền của thánh địa không?” Lâm Tiêu khách khí hỏi.

Cái này gọi là giơ tay không đánh người đang cười. Mấy người này đối với họ vừa tươi cười vừa khách khí, Lâm Tiêu tự nhiên cũng không vòng vo nữa. Duy trì quan hệ với Thái Tuế thánh địa với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không thiệt.

“Lâm Tiêu đạo hữu nói vậy thì đương nhiên là được, quá được. Không cần biết đạo hữu đi tới đâu, bọn ta nhất định đưa ngươi đi.”

“Nếu ta có quyền hạn to hơn thì ta nhất định đưa luôn chiếc phi thuyền này cho ngươi.”

Lão Từ nở một nụ cười, nhiệt tình đáp ứng. Lâm Tiêu nhìn đối phương một cái, lão hồ ly đúng là lão hồ ly, không biết được ông ta đang nghĩ gì. Không sợ hắn mở miệng đòi lấy phi thuyền thật sao?

Lâm Tiêu cười thầm hai cái, hắn đương nhiên thèm nhỏ dãi cái phi truyền này. Một chiếc phi thuyền của Thái Tuế thánh địa tốc độ phải ngang với Hoá Đỉnh cảnh, hơn nữa có thể chứa rất nhiều người.

Nếu theo như địa điểm mà trong thần thức của hắn thì bọn họ phải mất 7 ngày để bay tới đó. Nhưng có chiếc phi thuyền này, cùng lắm 3 ngày là tới.

Lão Từ và Khương Lãng cười ngượng một cái, bọn hắn đương nhiên hiểu cái ánh mắt của Lâm Tiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui