Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Đây chắc hẳn là võ công Si A Ngưu đạt được trong thí luyện ngộ tính.”

“Ý cảnh phát ra trên người hắn đã đạt tới bậc thứ chín rồi.”

“Một người hết sức đáng sợ, chí ít thì hắn dám khiêu chiến với Lâm Tiêu, ta thật nể phục hắn.”

Những người khác trong tiểu đội cũng kinh ngạc nói.

Không ngờ, Si A Ngưu còn giấu lá bài tẩy này.

Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi cuộc chiến của hai người bọn họ.

Chỉ cần Lâm Tiêu không đỡ được một chiêu thôi, bọn họ sẽ lập tức nhảy vào đánh hội đồng, tiễn hắn ra khỏi tháp Chân Long luôn.

Còn về có giữ quy tắc hay không, bọn hắn cũng không quản nữa.

Lúc này, Si A Ngưu đã xông tới trước mặt Lâm Tiêu.

Tất cả chiến ý và sức mạnh ý cảnh, đều ngưng tụ vào một cú đấm.


“Mãng Bá Quyền!!!”

Si A Ngưu hét lớn, dốc toàn lực đánh ra.

Rắc rắc rắc!

Không gian bị rách ra một miếng nhỏ.

Mà Lâm Tiêu vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt không chút thay đổi.

“Đây là đòn mạnh nhất rồi phải không, vậy ngươi cũng tiếp chiêu nhé!” Hắn điềm nhiên nói.

Sau đó, Lâm Tiêu xuất quyền.

Kim quang và hắc quang trên người hắn luân phiên tỏa sáng rực rỡ.

Một luồng sức mạnh giống như ngàn vạn hoang thú ồ ạt phi ra, bao phủ lấy đối phương.


Si A Ngưu trong nháy mắt liền biến sắc.

Sức mạnh, sức mạnh này....

Sao lại giống với đỉnh Huyền Võ ở tầng thứ nhất như vậy.

Nhưng mà còn mạnh hơn lúc đó trăm ngàn lần.

Hắn cảm giác như trên người đang chịu sức nặng vạn quân.

Càng đáng sợ hơn là, hắn không hề cảm nhận được một chút sức mạnh ý cảnh nào từ trên người Lâm Tiêu cả.

Cả người hắn dựng hết cả gai ốc lên, da đầu thì tê dại.

"A!!! Xông lên cho ta!” Si A Ngưu lại hét lên một tiếng.

Uỳnh!

Hai quyền va chạm vào nhau.

Rắc rắc rắc!!!

Trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người, Si A Ngưu không hề có chút sức phản kháng nào.

Ngay cả tiếng hét thảm thiết cũng không có, cứ như thể bị Lâm Tiêu đấm một cú tiêu tan một cách sạch sẽ, triệt để.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận