Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Nghe thấy Can Anh Túc nói thế Lâm Tiêu cũng sững sờ một lúc. Suýt chút nữa là quên tiểu nha đầu đứng bên cạnh cũng là một kẻ giết người không ghê tay.

Trông vài ngày thôi mà hai người đã trải qua 4 lần bị phục kích. Sát thủ đều là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, kẻ trước còn chưa xong kẻ sau đã tới. Cộng lại cũng phải hơn mười tên.

Lúc đầu Lâm Tiêu và Can Anh Túc ngồi phi thuyền, sau đợt tập kích đầu tiên thì trận pháp của phi thuyền bị phá huỷ không cách nào sử dụng được.

Lâm Tiêu có thể sửa được nhưng vẫn cất phi thuyền vào nhẫn trữ vật. Lần này chỉ bị ‘trầy xước’ nhẹ, nhỡ lần sau cả phi thuyền cũng bị hủy luôn thì sao.

Thế thì lỗ là cái chắc.

Cho nên hai người mới tự bay về, chỉ hơi chậm chút thôi nhưng mà an toàn.

Các đợt tấn công sau này đều là Lâm Tiêu cảm nhận được sát khí thì lập tức ra tay. Trước khi đối phương kịp lộ diện hắn đã giải quyết xong rồi.

Hắn cũng thử giữ hai tên sống sót nhưng bọn chúng thấy tình hình bị bắt, trực tiếp cắn thuốc độc giấu trong răng tự tử.


Tử sĩ? Lâm Tiêu cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Tiểu nha đầu, người có biết mấy tên sát thủ này không? Hoặc là nói biết chúng từ tổ chức nào không?” Lâm Tiêu hỏi.

Hỏi người đồng hành với mình chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Danh tiếng của hắn bây giờ đã bay xa, khẳng định có người ngứa mắt hắn. Kẻ muốn giết hắn bây giờ chắc đếm không xuể nữa rồi. Nhưng phái sát thủ ở cảnh giới bán bộ Hoá Đỉnh cảnh tới giết hắn thì Lâm Tiêu vẫn chưa nghĩ ra là ai.

“Ta không nhận ra!” Can Anh Túc tiếp tục lắc đầu.

Lâm Tiêu trợn trắng mắt nhìn đối phương như muốn nói vậy nuôi ngươi có tác dụng gì nữa.

“Nhưng mà……” Can Anh Túc do dự một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà, chắc không phải thế lực của Đông Vực.”

Lâm Tiêu cau mày, không phải thể lực ở Đông Vực? Chả nhẽ hắn còn ảnh hưởng tới cả khu vực khác à?


“Mấy tử sĩ này, để bồi dưỡng ra không phải chuyện đơn giản.”

“Rất nhiều thế lực lớn ở Đông Vực cũng âm thầm nuôi dưỡng, nhưng còn chưa đạt được tới cảnh giới bán bộ Hoá Đỉnh cảnh.” Can Anh Túc dám khẳng định như vậy.

Lâm Tiêu gật đầu, sau đó lại trầm tư suy nghĩ.

Hai người vẫn tiếp tục hành trình, cũng không có ý định đổi đường.

Một đứa điên đi với một yêu nữ. Còn sợ ai nữa?

Lúc hai người rời khỏi vương triều Đại Hạ, Lâm Tiêu và Can Anh Túc có dừng lại một lúc bởi vì có kẻ chặn đường bọn họ. Đó là một nữ nhân mặc hồng y, dung mạo mỹ miều, thần thái cao ngạo không thể tả được, ánh mắt có vài phân giảo hoạt.

Trọng điểm là trên người có một cỗ khí tức, Hoá Đỉnh cảnh trung kì.

Lâm Tiêu và Can Anh Túc đều có chút ngạc nhiên nhìn đối phương. Một tu sĩ không thể đánh giá ra ngoại hình hay là tuổi tác, nhìn đối phương chắc chắn còn ít tuổi.

Can Anh Túc nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng hai người tự nhiên cùng nảy ra một suy nghĩ. Nữ nhân này sợ rằng không phải người trong Đông Vực.

“Lâm Tiêu, tu vi Toàn Đan cảnh tầng 6, tu hành giả lĩnh ngộ 3 loại cảnh ý, kiếm ý và nguyên tố Hoả. Thực chiến có thể lên đến Hoá Đỉnh cảnh, Thiên Mệnh Chân Long bảng đứng đầu…….” Nữ nhân này nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, mồm liến thoắng một loạt thông tin về hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận