Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Chủ nhân, tuy không biết nơi này là đâu, nhưng lần này ngài đúng là mèo mù vớ cá rán rồi đấy.”

“Có thể tản ra loại khí tức như này, đồng thời khiến ngài cảm thấy áp lực, tuyệt đối là một loại hỏa diễm cấp cao có phẩm giai còn vượt qua cả Xích Viêm địa tâm sinh ra thuộc hạ.”

“Còn cụ thể là loại hỏa diễm gì thì thuộc hạ không nói rõ được, còn cần chủ nhân đi qua xác nhận mới biết được....” nguyên tố lửa hiếm khi khiêm tốn như vậy, nói.

“Hỏa diễm có cấp bậc còn cao hơn ngươi?? Thế chẳng phải là có thể đứng trong top 10 bảng dị hỏa trong thiên địa hay sao?” Lâm Tiêu kinh ngạc nói.

Trong quá trình trò chuyện với nguyên tố lửa trước kia, hắn cũng đã tìm hiểu qua rất nhiều chuyện lạ thế gian.

Giống như bản thân nguyên tố lửa, bản thể là một ngọn lửa đỏ trong lòng đất, sau khi trải qua hàng vạn năm dưỡng dục và các loại cơ duyên, mới có thể trở thành nguyên tố lửa như hiện giờ.

Mà Xích Viêm trong lòng đất chính là loại dị hỏa đứng thứ 10 trên bảng dị hoả trong thiên địa.

Xếp hạng càng cao, uy lực ngọn lửa và uy năng càng bất phàm.

“Vâng thưa chủ nhân, cũng không biết loại hỏa diễm này đã tồn tại bao lâu rồi.”

“Thật kỳ lạ, đây rốt cuộc là nơi nào vậy, thuộc hạ còn tưởng dị hỏa thiên địa chỉ còn sót lại mỗi mình mình.”

Sau khi nguyên tố lửa đáp lại, liền nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Lâm Tiêu không nghi ngờ gì, tiếp tục đi về phía trước.

Đồng thời, Hỏa Chi Ý Cảnh cũng tỏa ra toàn thân

Cảm giác nóng rực đến ngạt thở kia mới vơi bớt đi vài phần.

Nhưng chưa đi được mấy phút, Lâm Tiêu lại cảm thấy như mình đang tiến vào phòng xông hơi vậy, ngột ngạt đến khó chịu.

Bên trong hành lang không biết nhiệt độ là bao nhiêu, nhưng bốn vách tường đá xung quanh hành lang đã biến thành loại nham thạch màu đen láy rồi.

“Chủ nhân, những thứ này đều là Trú Viêm khoáng, là thứ tốt để luyện chế linh khí. Hình như cái Phệ Hồn đỉnh trước đây, thành phần chính của nó chính là từ Trú Viêm khoáng phẩm tạo thành đó.” nguyên tố lửa bổ sung một ít tri thức.

Người nói vô ý, người nghe hữu ý.

Phệ Hồn đỉnh? Trú Viêm khoáng phẩm?

Vậy thì hình như hắn đã hiểu rồi.

Nguyên nhân mà sau khi hiến tế Phệ Hồn đỉnh, lại bị truyền tống đến nơi này.

Không phải là tình cờ.

Rất có thể là vì Phệ Hồn đỉnh kia được tạo ra ở nơi này.

Ý Cảnh đặc biệt này của hắn.....còn chờ thử nghiệm tiếp.

Lâm Tiêu không nghĩ tới điều này nữa, chịu đựng bức sóng nhiệt, cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.

Cuối cùng, sau khi đi được một nén hương, hắn đi tới điểm cuối của hành lang.

Bốn bức tường hành lang trong này đều được tạo nên từ Trú Viêm khoảng phẩm, mà sự chú ý của Lâm Tiêu và nguyên tố lửa đều không đặt trên những Trú Viêm đó.

Mà ở nơi tận cùng, có một ngọn lửa màu đỏ kim to cỡ nắm đấm.

Nó yên lặng phiêu đãng giữa không trung.

Từng tia sáng thần vận đong đưa cùng nó, tỏa ra tứ phía, tạo ra vô số bức sóng nhiệt với nhiệt độ cao kinh khủng.

“Quả nhiên, quả nhiên....!! Cảm giác của thuộc hạ không sai mà, Hoàng Hồng Dương Hỏa. Vậy mà lại là Hoàng Hồng Dương Hỏa đứng thứ hai trong số những loại dị hỏa trong thiên địa, hơn nữa đã sinh ra một sợi linh thức.”

Nguyên tố lửa kinh ngạc đến ngây ra.

Nó cảm nhận được, dị hỏa này tuyệt đối bất phàm.

Nhưng không ngờ lại bất phàm tới mức độ này.

“Đứng thứ hai trên bảng dị hỏa?” Ánh mắt Lâm Tiêu sáng rực lên.

Lần trước nghe ngọn lửa nhỏ nhắc tới bảng dị hỏa thì hắn cũng chỉ cười cho qua, không hề hỏi kỹ.

Chỉ biết địa tâm Xích Viêm là đứng thứ mười.

Mà bây giờ hắn lại gặp được ngọn lửa đứng thứ hai?

“Ngọn lửa này có điểm gì đặc biệt không?” Lâm Tiêu bèn dứt khoát hỏi rõ.

“Chủ nhân, Hoàng Hồng Dương Hỏa có thể coi là ngọn lửa chí dương của thế giới. Sau khi nắm được nó, có thể thiêu rụi mọi thứ, đánh xuyên phần lớn bình cảnh của bản thân, hơn nữa, có thể áp chế tất cả các loại lửa khác.” Nguyên tố lửa kinh hãi, than.

“Thần kỳ đến vậy sao!” Lâm Tiêu hơi có chút kích động, ngọn lửa này quả là rất hợp với ngộ tính cực cao của hắn mà!

“Vậy cái đứng đầu thì sao??” Hắn lại hỏi.

Có thể trấn áp tất cả các loại lửa, vậy là bao gồm cả loại lửa đứng đầu luôn sao?

“Cái đứng đầu, cái đứng đầu.....” Giọng điệu của nguyên tố lửa có chút trầm xuống, nó tiếp tục nói.

“Loại lửa đứng đầu bảng dị hỏa, là một loại lửa cổ xưa nhất giữa trời đất, Hỗn Độn Chân Hỏa.”

“Hỗn Độn Chân Hỏa chỉ e là đã không còn tồn tại nữa rồi, từ sau khi khai thiên lập địa, đã dần dần biến mất rồi.”

Lâm Tiêu kinh ngạc.

Hỗn Độn Chân Hỏa?

Nghe cái tên có vẻ ghê gớm nhỉ.

“Nếu như có được Hỗn Độn Chân Hỏa, thì sẽ như thế nào á?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Chủ nhân, Hỗn Độn Chân Hỏa sẽ không để cho người khác khống chế mình đâu, nó có thần lực sáng tạo. Người có được Hỗn Độn Chân Hỏa, sẽ có cơ hội lĩnh ngộ Hỗn Độn Chi Đạo, mà khống chế được hỗn độn, tương đương với....thiên đạo.”

“Nhưng mà nghe chủ nhân nói vậy, thuộc hạ lại nhớ tới một lời đồn.”

“Nghe nói, nếu ai có thể đem Hoàng Hồng Dương Hỏa xếp thứ hai và Huyền Minh Âm Hỏa xếp thứ ba trên bảng dị hỏa, âm dương tụ hợp triệt để, dung hòa thành một, thì có khả năng sẽ sinh ra Hỗn Độn Chân Hỏa.”

“Không ổn, chủ nhân, thuộc hạ giải tán trước đây, ngài tốt nhất là đưa thuộc hạ vào nhẫn trữ vật trước đi. Đối với loại dị hỏa trong thiên địa đã sinh ra một sợi linh thức này, nếu như phát giác được sự tồn tại của loại dị hỏa khác, thì sẽ không dễ thu phục đâu.”

“Chủ nhân, ngài mau đi thu phục nó đi, nhất định phải lấy uy để áp, lấy lợi để dụ, từ từ tiến tới, chủ nhân cố lên nha! ~”

Nguyên tố lửa nói xong những lời này thì tắt âm luôn, biến mất không thấy tăm hơi.

Chắc là đã hoàn toàn ẩn vào trong kiếm linh Xích Diễm rồi.

Lâm Tiêu thu nó vào trong nhẫn trữ vật trước, sau đó mới suy nghĩ tới những lời ngọn lửa nhỏ vừa nói.

Kiến thức của ngọn lửa nhỏ, dường như đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn.

Hỗn Độn Chân Hỏa, Hỗn Độn đại đạo, thiên đạo....

Hoàng Hồng Dương Hỏa xếp thứ hai, dung hợp với Huyền Minh Âm Hỏa xếp thứ ba, có thể sinh ra Hỗn Độn Chân Hỏa?

Cái...thế giới này, còn đặc sắc hơn so với tưởng tượng của hắn cả ngàn lần.

Lâm Tiêu cứ tưởng rằng, bản thân có thể chống đỡ hay là chiến thắng đại năng Sinh Tử Cảnh, là đã có chút tiếng nói ở cái thời đại này rồi.

Bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Cái thế giới huyền huyễn này đã trải qua vô số kỷ nguyên, vô số cuộc đại chiến thượng cổ, ai mà biết được đỉnh cao nhất nằm ở đâu.

Thứ mà ngươi cho là đỉnh của kim tự tháp, có khi nào chỉ là một món đồ chơi trong góc vườn nhà người ta không.

Bất luận thế nào, thu phục Hoàng Hồng Dương Hỏa trước đã rồi tính.

Ngộ nhỡ sau này có cơ hội gặp được Huyền Minh Âm Hỏa, hắn nhất định muốn thử dung hợp ra Hỗn Độn Chân Hỏa.

Lâm Tiêu nghĩ tới đây, lại tiến về phía trước vài bước, càng tiến gần lại với Hoàng Hồng Dương Hỏa hơn.

Khi hắn đang không ngừng đánh giá ngọn lửa nhỏ, Hoàng Hồng Dương Hỏa này dường như cũng đang đánh giá hắn.

Trước mắt, Lâm Tiêu không hề cảm nhận được địch ý gì từ đối phương.

Có thể là quả cầu lửa nhỏ này cũng tương đối tò mò về hắn nhỉ.

Lâm Tiêu bước tới một khoảng cách nhất định, thì tạm thời dừng bước.

Không phải hắn không muốn bước tiếp, mà là vì cảm giác oi bức đến ngạt thở kia khiến hắn không thể bước tiếp được.

Vậy thì....

Lâm Tiêu ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ Hỏa Chi Ý Cảnh.

Khoảng cách tới Hoàng Hồng Dương Hỏa cũng không còn xa.

Nếu lĩnh ngộ được Hỏa Chi Ý Cảnh được tới bậc mười, nói không chừng, thu phục nó sẽ càng dễ dàng hơn.

Có lẽ bởi vì có Hoàng Hồng Dương Hỏa ở bên cạnh, Lâm Tiêu cảm thấy lần này lĩnh ngộ Hỏa Chi Ý Cảnh cũng tương đối thuận lợi.

Không hề chậm như khi lĩnh ngộ Trọng Lực Ý Cảnh.

Sau mười phút, Hỏa Chi Ý Cảnh đã lĩnh ngộ tới bậc thứ chín rưỡi.

Nửa tiếng sau, Hỏa Chi Ý Cảnh bậc mười, đạt tới viên mãn.

Bây giờ hắn có một cảm giác, nếu như thu phục Hoàng Hồng Dương Hỏa, thì Hỏa Chi Ý Cảnh nhất định có thể hóa thành Lĩnh Vực.

Như vậy, hắn sẽ có ba loại sức mạnh Lĩnh Vực rồi.

Lúc này, Lâm Tiêu có một ý nghĩ hết sức kỳ lạ.

Nếu như trước khi Hóa Đỉnh, nâng toàn bộ ý cảnh mà mình có, đạt tới mức Lĩnh Vực, thế thì sẽ ra sao nhỉ.

Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ duy trì hai giây.

Đợi tới khi toàn bộ Ý Cảnh đều đạt tiêu chuẩn thì người cũng về chầu ông bà ông vải rồi, sao hắn còn dám có suy nghĩ lạ đời, muốn toàn bộ Ý Cảnh hóa Lĩnh Vực chứ.

Chương 182: Hỏa Chi Ý Cảnh đạt tới Lĩnh Vực...điểm hóa Chu Tước

Sau khi Hỏa Chi Ý Cảnh của Lâm Tiêu đạt tới viên mãn.

Hắn liền cảm nhận được đốm Hoàng Hồng Dương Hỏa trước mặt đối với hắn hình như đã sinh ra chút hảo cảm.

Đây là một tin tức tốt.

Lâm Tiêu thử tiến về phía trước vài bước, nhưng nhiệt độ cao khủng khiếp như muốn chui qua từng lỗ chân lông trên người hắn mà tiến vào, đốt cháy tất cả.

Nếu như bây giờ cưỡng chế tiến lên thu phục, chắc là chỉ có thất bại mà thôi.

Đây là ngọn lửa đứng thứ hai trên bảng dị hỏa trong thiên địa đó, đương nhiên là không dễ dàng như vậy.

“Này nhóc con, ngươi ở trong này chắc là cảm thấy cô đơn lắm nhỉ. Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói.

Hoàng Hồng Dương Hỏa lắc lư đốm lửa, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

Mới sinh linh trí, có thể suy nghĩ.

Điểm này Lâm Tiêu không hề nghi ngờ.

Kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.

Nhìn đốm lửa bay sang trái, lại bay sang phải, giống như đang do dự điều gì đó.

Nửa tiếng trôi qua, Lâm Tiêu cũng không nhận được bất cứ biểu thị gì từ nó.

“Chắc ngươi có thể cảm nhận được, sự thân thiết và sức mạnh của ta đối với lửa là vô cùng mạnh mẽ. Kẻ như ta ở trong nhân loại, căn bản là không còn ai đâu.”

“Hơn nữa, ngươi đi theo ta, ta còn có thể tìm cho người vài người bạn, tới lúc đó, người sẽ không còn cô đơn nữa đâu.”

“Thế nào, chắc ngươi chưa từng cảm nhận được có bạn bè là như nào nhỉ, cho dù không trở thành bạn bè, ta còn có thể khiến những ngọn lửa khác tới làm tiểu đệ của ngươi. Tiểu đệ là gì, là tới lúc nào đó ngươi muốn bọn chúng làm gì, bọn chúng sẽ đều phải nghe lời ngươi....”

Lâm Tiêu nghĩ mọi cách dỗ dành như dỗ trẻ con.

Khỏi phải nói, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Hoàng Hồng Dương Hỏa phừng phực, phừng phực, lúc biến to, lúc biến nhỏ.

Ầm ầm phóng ra cơn biển lửa, hết lớp này đến lớp khác, nhiệt độ ngày càng cao.

Xem chừng, là cảm giác động lòng rồi.

Nhưng Hoàng Hồng Dương Hỏa vẫn chưa bước nốt bước cuối cùng.

Khóe miệng Lâm Tiêu cong lên.

Chuyện nhỏ như con thỏ, ông đây đường đường là người sống qua hai kiếp người, còn không trị được một tên nhóc mới sinh linh trí như ngươi hay sao.

Sau đó, Lâm Tiêu giả bộ tỏ vẻ thất vọng, nhụt chí, gục đầu từ bỏ.

Hắn thở dài một hơi, sau đó tự lẩm bẩm với mình: “Thôi vậy, thôi vậy, nếu ngươi không muốn đi theo ta thì thôi. Vốn định đưa ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn vạn vật trên thế gian, tìm kiếm những dị hỏa trong thiên địa khác. Xem ra, chỉ đành tìm dị hỏa khác thôi!”

Nói xong, Lâm Tiêu quay đầu bước đi, không ngoảnh đầu lại.

Đồng thời, trong lòng đang thầm đếm số.

Ba

Hai

Một

Khi trong lòng đếm tới một.

Ầm!!!

Một bức tường lửa nóng rực, vô cùng khủng bố, chặn Lâm Tiêu lại.

Một ý chí ngắt quãng đứt đoạn truyền vào.

“Đừng, đừng đi...ta, ta đi với ngươi, ta muốn....ta muốn rời khỏi đây...”

Lâm Tiêu khẽ cười.

Lạt mềm buộc chặt.

Đối phó với tên nhóc nhà ngươi, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

Đừng nói là tên nhóc con, ngay đến người lớn ở thế giới huyền huyễn này, chỉ cần gặp phải chiêu này một lần thôi cũng trúng chiêu rồi.

Vút!!

Ngay sau đó, Lâm Tiêu cảm thấy mình bị một quả cầu lửa chặn lại.

Nhưng nhiệt độ không còn giống với ban nãy, lần này Lâm Tiêu lại cảm nhận được một chút mát mẻ.

“Vậy ngươi quyết định đi cùng ta rồi à?” Lâm Tiêu khẽ hỏi.

Quả cầu lửa xuất hiện trước mặt hắn, lắc lư lên xuống.

Giống như là đang gật đầu.

“Vậy ngươi tiến vào đây đi, yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi!”

Lâm Tiêu nói xong liền tháo bỏ toàn bộ phòng ngự, cũng mở rộng toàn bộ linh thức trước mặt tên nhóc đó.

Muốn có được sự tín nhiệm của người khác, vậy thì đầu tiên phải hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Tên nhóc này đã thể hiện rõ thái độ rồi.

Vậy thì hắn phải tự mình làm gương.

Sau khi gỡ bỏ toàn bộ phòng ngự, Lâm Tiêu lại do dự trong giây lát.

Tiếp đó, hắn liền thu hồi sức mạnh của Hỏa Chi Ý Cảnh.

Điều này có nghĩa là, nếu như Hoàng Hồng Dương Hỏa chỉ cần có một chút địch ý nào với hắn thôi, thì hắn toi đời luôn.

Không chết thì cũng trọng thương.

Cũng may, ngay khi Lâm Tiêu thu hồi toàn bộ năng lực phòng ngự và Hỏa Chi Ý Cảnh.

Hoàng Hồng Dương Hỏa cũng không chút do dự, bao phủ lấy toàn bộ Lâm Tiêu, sau đó tiến vào trong cơ thể hắn.

Thứ dị hỏa trong thiên địa này thuận theo kinh mạch của Lâm Tiêu, tiến thẳng tới linh hải.

Khi Hoàng Hồng Dương Hỏa tiến vào trong linh hải, linh hải bỗng sôi trào, có chút xao động.

Rất nhanh sau đó nó đã mở ra một không gian trên linh hải, rồi nằm vào trong đó.

Một luồng ý chí sảng khoái, hân hoan từ bên trong truyền ra.

Xem ra tên nhóc Hoàng Hồng Dương Hỏa rất hài lòng với nơi này.

Tiếp đó, sức mạnh của tên nhóc này từ từ tỏa ra, chảy vào tứ kinh bát mạch của Lâm Tiêu, thấm nhuần vào toàn bộ cơ thể.

Giờ phút này, Lâm Tiêu cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Sự hiểu biết đối với hỏa diễm cũng tăng vọt lên ngay tức khắc.

Hỏa Chi Ý Cảnh bắt đầu thay đổi từ từ.

Vô số khí tức huyền ảo màu đỏ xung quanh đều tranh nhau, chen lấn, xô đẩy mà tiến vào cơ thể, vừa nặng mà vừa nóng bỏng.

Lĩnh Vực Chi Lực của lửa đang hình thành.....

.......

Bên ngoài Kiếm Ma tông,

Mấy người Can Anh Túc, Chu Tước, Phương tông chủ đều đang nóng ruột chờ đợi bên ngoài vòng tròn truyền tống màu tím.

Một ngày,

Hai ngày,

Ba ngày,

Đã ba ngày trôi qua rồi, vẫn không hề có chút động tĩnh nào.

Điều này khiến tất cả mọi người đều sốt ruột.

Dù sao thì cũng không ai biết phía sau vòng tròn màu tím này là gì, Lâm Tiêu liệu có gặp nguy hiểm gì hay không.

Một ngày sau khi Lâm Tiêu tiến vào trong, Chu Tước đã sớm khôi phục toàn bộ linh lực.

Trong khoảng thời gian đó, hắn cũng từng thử tiến vào trong vòng tròn màu tím.

Nhưng khi tiếp xúc với vòng trong màu tím, lại bị một lực lượng vạn quân* vô cùng to lớn, hùng vĩ trấn áp xuống.

(*quân, là đơn vị trọng lượng, 1 quân =30kg)

Khiến nó bị thương không nhẹ.

Nếu không phải nó có huyết mạch bất tử, chỉ e là vừa chạm một cái đã mất nửa cái mạng rồi.

Rất khó có thể tưởng tượng được, tôn thượng đại nhân kháng cự lại sức mạnh này như thế nào, cũng không biết tôn thượng đại nhân sao rồi?

Ầm một tiếng, toàn bộ Kiếm Ma tông đều rung chuyển. Một bóng người từ trong vòng tròn màu tím xông ra.

“Là Lâm Tiêu!”

“Biết ngay là tên tiểu tử này sẽ không sao mà.”

“Với vận may của tên tiểu tử này, đừng nói là cái nơi phía sau vòng tròn này, chỉ e là trên thế gian này, không có nơi nào có thể giam giữ được hắn.

“Nhìn dáng vẻ của tên tiểu tử này, chỉ e là đã nhặt được món hời lớn từ trong đó rồi.”

Mọi người đều cảm thán vì kinh ngạc, và cảm thấy vui mừng thay Lâm Tiêu!

Gương mặt tuấn tú của Chu Tước, ngay lúc nhìn thấy Lâm Tiêu, trong thâm tâm liền run rẩy. Một cảm giác muốn quỳ lạy từ sâu trong linh hồn tràn ra.

Điều này đã không còn là đến từ thân phận của tôn thượng đại nhân nữa, mà là sự áp chế tuyệt đối về huyết mạch.

Chuyện này là sao vậy?

Khí tức của tôn thượng đại nhân rõ ràng không hề thay đổi, nhưng tại sao trông lại có vẻ càng thêm thần uy vô hạn vậy.

“Tiểu Chu Tước.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng cất giọng nói.

“Có thuộc hạ, tôn thượng đại nhân.” tiểu Chu Tước cung kính đáp.

“Mở thần thức của ngươi ra.” Lâm Tiêu nói.

“Hả?? À, ồ, dạ vâng.”

Chu Tước kinh ngạc một giây, sau đó vội vàng mở toàn bộ thần thức ra.

Lâm Tiêu cong tay búng ra, một sợi thần hỏa màu đỏ kim, mảnh như sợi tóc, tiến vào trong cơ thể nó.

Chu Tước sững sờ, sau đó đôi mắt mở lớn, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Đây...đây là...đây là...” Chu Tước kinh hãi lắp bắp, không nói nên lời.

Lâm Tiêu vỗ lên vai nó, điềm đạm nói: “Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được. Khoảng thời gian này, ngươi hãy yên tâm ở lại trong Kiếm Ma tông mà hoàn thành việc lột xác đi. Vừa hay ta có chút việc phải ra ngoài, ngươi hãy ở lại trông chừng giúp ta vài hôm.”

Bịch.

Chu Tước quỳ hai gối xuống đất, giọng nói run rẩy.

“Ơn này của tôn thượng, Chu Tước cả đời, à không, đời đời kiếp kiếp không quên!”

“Được rồi, ngươi mau đi đi.”

Lâm Tiêu thu tay, trong tay còn giữ một ngọn U Minh chân hỏa.

Chu Tước nặng nề đáp lại, thân hình khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.

Lâm Tiêu quay đầu nhìn thiếu nữ váy đỏ nào đó, mở miệng nói: “Đi thôi, tiểu cô nương, tiếp theo đây phải đi tới vương triều Đại Can của ngươi rồi.”

Mục lão ở cách đó không xa nghe thấy vậy, đôi mắt già khẽ giật, rồi quay người về phía hai lão già bên cạnh truyền âm.

“Khụ khụ khụ, tên tiểu tử này hành động nhanh thật đấy.”

“Hai lão già các ông muốn chuẩn bị sính lễ gì cho Lâm Tiêu vậy? Ta đây đã chuẩn bị xong rồi đó!”

Chương 183: Cái gì??? Cô nàng này vậy mà lại xuất thân từ nho giáo

Phương tông chủ lườm Mục lão một cái, cạn lời, nói: “Lão Mục, ông nghĩ nhiều rồi đấy, sao ta lại cảm thấy Lâm tiểu tử không có cái ý đó nhỉ.”

“Lão Phương, ông để ý lão ta làm gì, lão già này có khi trong lòng còn đang nhịn một cục tức đấy. Hôn phối của vương triều Đại Can, lão ta hiểu rõ hơn ai hết ấy chứ.” Lão Cảnh nói xa xăm.

“Cảnh lão quỷ, đừng có đặt điều, ông tưởng ai cũng như ông, thích trông coi mộ kiếm cả đời chắc!” Mục lão nhảy cẫng lên, mắng sang sảng.

Cảnh lão thấy chẳng sao cả.

Ông ấy là đang tu luyện.

Làm người một đời, nghịch thiên mà đi, không ngừng đột phá, phấn đấu đi lên đỉnh cao.

Nữ nhân ư?

Sẽ chỉ cản bước lão trở nên mạnh mẽ mà thôi.

Mục lão trừng mắt với hai người này, trong lòng nghĩ, hai cái lão già này hiểu cái đ*o gì!

Ông đây vừa nhìn đã biết, nhân duyên với nữ nhân của Lâm tiểu tử sau này nhất định không nhỏ.

Tiểu thiên kiêu luyện đan của tông môn kia dường như rất có hứng thú với Lâm tiểu tử đấy.

Giờ lại thêm công chúa Đại Can này.

Ai biết được, có khi ở bên ngoài còn có nhiều hơn đấy.

Tuổi trẻ à!

Đúng là tốt!

..............

Lâm Tiêu nói với Can Anh Túc xong, rồi cùng nhau tới trước mặt ba người Phương tông chủ.

“Phương tông chủ, Mục lão, Cảnh lão, có Chu Tước tạm thời bảo vệ Kiếm Ma tông, chắc là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì đâu. Đệ tử cần đi vương triều Đại Can, ngắn thì vài ngày, dài thì vài tháng.” Lâm Tiêu nói.

Ba người Phương tông chủ gật đầu, không cảm thấy bất ngờ, bèn dặn dò vài câu.

Tiếp đó, Mục lão chợt kéo Lâm Tiêu qua một bên.

Sau đó đưa một phong thư.

“Lâm tiểu tử, cái này ngươi cất giữ cẩn thận, đợi khi tới hoàng thất Đại Can, nếu có thể gặp được một nữ nhân tên là Can Văn Văn, thì ngươi đưa thứ này cho người đó. Nếu không gặp được, thì ngươi tự mình tiêu hủy nó đi là được.”

Mục lão trông thì có vẻ tùy ý, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu một sự xốn xang.

Vẻ mặt Lâm Tiêu ngạc nhiên.

Không phải chứ.

Phiếu nợ của Mục lão không chỉ rải khắp vương triều Đại Ngụy, ngay cả vương triều Đại Can cũng có người bị lừa sao?

“Mục lão, người....người này nợ ngài cái gì vậy???” Lâm Tiêu thu lá thư vào trong nhẫn trữ vật rồi hiếu kỳ hỏi.

Mục lão nghe vậy, trầm mặc mấy giây, tỏng ánh mắt lóe lên tâm tình phức tạp, nặng nề.

Có áy náy, tự trách, có bất đắc dĩ, có chua xót.

Tâm trạng nổi lên rồi lại hạ xuống, ông mới chậm rãi lên tiếng.

“Ân tình vô cùng lớn.”

Lâm Tiêu không chú ý tới ánh mắt của Mục lão, chỉ là cảm thấy Mục lão hôm nay có hơi kỳ lạ.

Ân tình vô cùng lớn sao?

Trong hoàng thất của vương triều Đại Can, còn có người thiếu Mục lão một ân tình cực lớn sao?

Mục lão đúng là Mục lão, suy nghĩ thật chu đáo.

Đây là sợ hắn qua đó ở không quen, cho nên tìm một người tới chăm sóc hắn sao?

“Tạ ơn Mục lão, tiểu bối hiểu rồi!” Lâm Tiêu trong lòng cảm động nói.

Mục lão nhếch khóe miệng, cũng không nói gì thêm.

Cứ như vậy, Lâm Tiêu và Can Anh Túc cùng nhau rời khỏi Kiếm Ma tông.

Phi thuyền nhỏ được lấy ra, hóa thành một luồng ánh sáng vọt đi mất.

Khoảng bảy ngày sau.

Hai người bay tới vương triều Đại Can.

Bay tới khi đến khu vực gần bên ngoài hoàng cung Đại Can, phi thuyền mới dừng lại.

Theo như Can Anh Túc nói, bên trên hoàng cung có Cấm Không Lĩnh Vực.

Ai không được phép, mà bay phía trên hoàng cung, vậy thì chính là khiêu chiến với hoàng triều Đại Can.

Hai người bước xuống khỏi phi thuyền, Lâm Tiêu thu phi thuyền lại.

Đây là lần đầu tiên hắn tới vương triều Đại Can, phát linh thức ra cảm nhận một lượt, sao đó biểu cảm của hắn có chút kỳ lạ.

Ngoại trừ vương triều Đại Ngụy, vương triều Đại Hạ, hắn cũng từng đi qua mấy vương triều.

Nhưng vương triều Đại Can...hình như không giống với các vương triều khác cho lắm.

“Hì hì, Tiêu Tiêu có phải cảm thấy vương triều Đại Can của bọn ta có chút khác thường không.” Can Anh Túc nở nụ cười, hỏi.

Lâm Tiêu nhìn đối phương, đợi đối phương nói tiếp.

Can Anh Túc nở nụ cười giảo hoạt, nói: “Nắm tay ta đi, ta nói cho ngươi nghe!”

Lâm Tiêu liếc nhìn nàng ta một cái, không động đậy.

Nơi này là trước cổng hoàng thất Đại Can, cô nàng này lại đột nhiên đưa ra yêu cầu kỳ lạ vậy.

Chuyện bất thường thì ắt có biến.

Can Anh Túc thấy Lâm Tiêu không động đậy, hừ một tiếng, thân hình lóe lên, túm lấy tay Lâm Tiêu.

“Được rồi, vậy ta miễn cưỡng nói cho ngươi biết vậy.” Can Anh Túc nói.

Lâm Tiêu:..............

Vậy cũng được nữa hả???

Tâm tư của cô nàng này cũng thật là nhiều đáo để.

“Vương triều Đại Can bọn ta là trọng văn khinh võ, ví như hoàng thất Đại Can bọn ta, có tổng cộng bốn vị cường giả Hóa Đỉnh.”

“Thì trong đó, có một vị ngươi gặp rồi, là Cốc lão đi theo ta lúc ở mộ kiếm Phạm Thiên. trong số các cường giả Hóa Đỉnh Cảnh của hoàng thất Đại Can, ông ấy chính là dùng võ nhập đạo, tấn thăng lên Hóa Đỉnh.”

“Mà ba vị còn lại là dùng văn nhập đạo, Nho đạo Hóa Đỉnh....”

Nghe cô nàng này giải thích, Lâm Tiêu thật sự kinh ngạc.

Dùng văn nhập đạo?

Cường giả Nho đạo?

Nho đạo không phải là một đám Nho sĩ hay sao? Người như vậy, sao có thể phân cao thấp với người luyện võ chứ.

Lại làm cách nào mà đẩy lui yêu thú và quân địch đây.

Hơn nữa, một cô nàng được mệnh danh là yêu nữ giết chóc, chả có tí dính dáng nào tới Nho đạo hết, biết không hả!

Lâm Tiêu lộ vẻ nghi hoặc và ngờ vực.

Can Anh Túc thấy ánh mắt của Lâm Tiêu, liền đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi tới một nơi, người bình thường không vào được đâu đó nha.”

Can Anh Túc nói xong liền kéo Lâm Tiêu bay về phía hoàng cung Đại Can.

“Không phải đã nói là không được bay sao?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ờ!....Vui quá, quên mất rồi.” Can Anh Túc lè lưỡi, ngại ngùng nói.

Quả nhiên.

Ngay sau đó, một đội hộ vệ có mười mấy người, bay về phía hai người.

“To gan!!! Không có lệnh bài mà dám phi hành bên trên hoàng cung, hai ngươi đã xúc phạm tới...ủa???”

“Người, người là....Đội hộ vệ thứ ba, bái kiến trưởng công chúa điện hạ, xin trưởng công chúa điện hạ tha mạng, thuộc hạ, thuộc hạ....thuộc hạ thật sự không phải cố ý đâu....”

“Bái kiến trưởng công chúa điện hạ, xin trưởng công chúa điện hạ tha mạng!!”

“Mong trưởng công chúa điện hạ tha mạng!”

Bịch, bịch!

Đội hộ vệ mười mấy người này sau khi nhìn rõ hai người, à không, là nhìn thấy rõ Can Anh Túc, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đồng loạt quỳ xuống, cả người run rẩy xin tha mạng.

Lâm Tiêu nhìn mà hết hồn.

Hắn biết hung danh của Can Anh Túc trải rộng khắp, nhưng không ngờ lại khoa trương đến vậy.

Nhưng Can Anh Túc còn chưa nói lời nào đâu đấy.

Xem ra tiểu cô nương này đã trở thành bóng ma vô cùng kinh khủng trong lòng bọn họ rồi.

“Quay về tiếp tục tuần tra đi, là lỗi của ta.”

Can Anh Túc nhẹ nhàng nói một câu, sau đó lôi Lâm Tiêu bay xuống đất, đi bộ về phía trước.

Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lanh lảnh, giới thiệu khắp nơi.

Mãi tới khi bóng dáng Lâm Tiêu và Can Anh Túc đi khuất, đội hộ vệ này vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.

Mọi người đều đang đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi thuận theo trán bọn họ, tí tách rơi xuống đất.

Nhưng không một ai dám động đậy, dù chỉ là chớp mắt một cái.

Cũng không biết là qua bao lâu.

“Đội, đội trưởng, kia, kia thật sự là trưởng công chúa điện hạ sao???” Một đội viên nói với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Chúng ta vậy mà vẫn còn sống, ta cảm giác như vừa gặp phải trưởng công chúa điện hạ giả vậy?”

“Trên người trưởng công chúa điện hạ lại không có một chút sát ý nào, đây....”

“Câm miệng!!! Còn dám nghị luận về trưởng công chúa điện hạ, sẽ bị trọng phạt!” Đội trưởng lạnh lùng cảnh cáo.

Lát sau, các đội viên đều không dám nghị luận nữa.

Bọn họ cũng là vì quá kinh ngạc nên mới mất quy tắc như vậy.

Đội trưởng tuy nói vậy, nhưng trong mắt hắn ta cũng là kinh hãi không thôi, rất lâu cũng chưa hết.

Thôi đi.

Quỳ thêm chút nữa cho bình tĩnh đã.....

...............

Ở bên kia, Can Anh Túc đã dắt Lâm Tiêu tới trước một trong những kiến trúc đồ sộ nhất của hoàng cung Đại Can.

Kiến trúc này thậm chí còn hùng vĩ hơn chủ điện của hoàng cung.

Phía trên treo một tấm biển lớn, trên tấm biển khắc mấy chữ rồng bay phượng múa.

“Thiên Địa Văn Cung!”

“Tiêu Tiêu, thế nào, nơi này có phải là rất có khí phách không! Ta quen thuộc với nơi này lắm luôn ớ.”

Ánh mắt Can Anh Túc nhìn nơi này với vẻ phức tạp.

Từ nhỏ tới lớn, nàng ta bị nhốt ở nơi này không biết bao nhiêu ngày.

“Ủa? Tiêu Tiêu, ngươi sao vậy....???”

Thấy Lâm Tiêu không trả lời, Can Anh Túc tò mò nhìn qua.

Chỉ thấy Lâm Tiêu nhìn tấm biển không chớp mắt, ánh mắt lóe sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận