Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Lâm Tiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, cây bút tím bắt đầu rung động lấy trời làm nền lấy đất làm điểm tựa.

Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, từng tia sáng phản chiếu trong con ngươi hắn.

Nội hàm Nho đạo? thứ hắn thừa thãi nhất chính là nội hàm Nho đạo.

Chỉ là những thứ ấy không phải học được ở thế giới này, vậy thì cũng có sao. Hắn cũng đâu phải người của thế giới này, từ thể xác tới linh hồn đều không phải.

Nhìn xem.

Còn về việc đem những thứ từ thế giới của hắn tới thế giới này sẽ phát sinh ra chuyện gì. Hắn căn bản không quan tâm.

“Nhật nguyệt hốt kỳ bất yểm hề, xuân dư thu kỳ đại tự.”

(* thời gian trôi nhanh không thể giữ lại được, bốn mùa luân hồi không ngừng.)

“Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mỹ nhân chi trì mộ.”

(*Cỏ cây không ngừng khô héo, ta không khỏi lo lắng người cũng sẽ già. Người ở đây chỉ nhà vua)

Hai hàng chữ vàng nhạt được viết ngay ngắn trên không trung. Những người đứng xem xung quanh hoàn toàn chết lặng, đến cả lão Đằng cũng không dám tin. Đám Nho gia đều phát ngốc.

Hay! Đoạn mở đầu đúng là thơ hay.

Cảm nhận được nhật nguyệt giao thao, cảm nhận được sự sinh sôi tàn héo của cây cỏ.

Lâm Tiêu cũng không để ý đến mọi người xung quanh, trong lòng hắn chỉ đắm chìm vào bài thơ kia. Bài thơ này là Ly Tao của Khuất Nguyên. Là một bài thơ mang đậm chất tình ở thế giới của hắn, bài thơ được truyền từ đời này qua đời khác, nó trường tồn cùng thời gian.

Hơn nữa hắn có ấn tượng sâu sắc với bài thơ này, nhưng sau khi bị ý cảnh Nho đạo kích động, những cảm xúc sâu sắc trong bài thơ này mới trào ra từ lòng hắn.

Hắn dường như biến mình thành tác giả của bài thơ, biểu đạt một loại cảm xúc với dân tộc, với việc cải cách chính trị, và hơn hết là lý tưởng của bản thân. Cuối cùng chính là ý trí không thỏa hiệp với bất kỳ sự xấu xa nào.

Chả sợ sự suy tàn, chỉ sợ không ý trí.


“Thư kỳ ký dĩ trì sính hề, lai ngộ phù tiên lộ.”

(*Cưỡi chiến mã phi ngàn dặm, ta nguyện vì quân vương mở đường.)

“Tích tam hậu chi thuần tuý hề, cố chung phương chi sở tại.)”

(*Ba đời công chính vẹn toàn, hiền nhân tề tựu về một nơi)

“Ký chi diệp chi tuấn mậu hề, nguyện sĩ thời hồ ngôn thương ngải.”

(*Ta hy vọng chúng như những cành chồi đâm lộc, đợi một ngày ta thu hoạch.)

Từng dòng thơ được viết ra, các Nho gia càng nhìn càng hoảng hốt. Đây là do Lâm Tiêu người đứng đầu bảng Chân Long viết ra thật sao?

Một chiến thần cũng có thể viết ra một bài thơ như vậy sao? Đừng đùa chứ, hay là chép ở đâu ra, hoặc là lấy trộm của một vị đại năng Nho đạo nào đó?

Ngay lúc này những đám mây ngũ sắc xuất hiện phía trên Thiên Địa Văn Cung, từng tầng mây rực rỡ ánh hào quang chiếu xuống.

Chuyện này làm Lâm Tiêu cũng phải bối rối.

“Thiên cổ, thiên cổ!!”

“Mây ngũ sắc báo điềm may, đúng là bài thơ thiên cổ.”

“Có thể tạo ra dị tượng thiên địa, có thể nói đây là bài thơ đầu tiên.”

“Đúng là do Lâm Tiêu viết thật, thật khó tin.”

“Dùng một bài thơ thiên cổ làm chứng ngôn, đúng là làm người khác ngưỡng mộ vô cùng.”

Các Nho gia đứng xung quanh đều ngỡ ngàng, họ không ngờ Lâm Tiêu lần đầu làm thơ lại là một bài thơ thiên cổ.


Hai mắt Lâm Tiêu phát sáng, tay vẫn mua bút không ngừng.”

“Tuy uỷ tuyệt kỳ diệc hà thương hề, ai chúng phương chi vu uế.”

(*Điều đau đớn nhất không phải do chúng suy tàn, mà điều khiến ta buồn nhất chính là do sự thay đổi.)

“Chí điểu chi bất quân hề, tự tiền thế nhi cố nhiên.”

(*Đại bàng không bay theo đàn như chim sẻ, đó là điều tự nhiên từ ngàn xưa.)

“Hà phương viên chi năng chu hề, phù thục dị đạo nhi tương yên!”

(*Hình vuông và hình tròn không thể tương thích với nhau, những khát vọng khác nhau cũng chả thể hoà hợp với nhau!)

Lâm Tiêu vẫn không nói gì, biểu cảm cũng rất bình thường. Nhưng những Nho gia đọc xong hai câu thơ này thì lại cảm nhận được một ý chí kiên cường bất khuất.

“Hay!!”

“Thơ hay, hay lắm!”

“Không hổ là bài thơ thiên cổ, không thể không công nhận, Lâm Tiêu đại tài!”

Ấn tượng về Lâm Tiêu của các Nho gia bắt đầu thay đổi. Có thể là một bài thơ như vậy thì không chỉ đơn giản là thiên phú. Đến lão Đằng còn phải nắm chặt nắm tay lại.

Ông được mọi người hô hào là đại năng, vậy mà từ vài câu thơ kia ông lại có thể hiểu được nhiều tầng ý nghĩa.

Kế trị nước!

Trong mấy câu thơ này có mấy phần ý nghĩa về kế trị nước. Tiểu hữu này, thật sự không đơn giản.


“Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngôn thương thượng hạ năng cầu tác.”

(*Đường phía trước vừa dài vừa xa, ta sẽ kiên trì không buông.)

“ m dư mã vu hàm trì hề, tổng dư bí hồ phù tang.”

(*Sáng sớm uống rượu bên bờ ao, buộc ngựa chỗ có mặt trời mọc.)

Lâm Tiêu vẫn tiếp tục viết thơ, bầu không khí đã đạt tới đỉnh điểm, vậy có nghĩa cũng sắp tới lúc kết thúc.

“Hay cho câu lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ta hình như hiểu con đường của bản thân nên đi thế nào rồi.”

“Câu này làm ta hoàn toàn trấn kinh rồi, ta bội phục, Lâm Tiêu đúng là có nền tảng Nho đạo hơn ta nhiều.”

“Quá lợi hại, ta chưa bao giờ nghe thấy bài thơ hay thế này.”

Vào đúng lúc này một cỗ khí tức thần bí uốn lượn như dòng sông xuất hiện rồi rót thẳng vào người Lâm Tiêu. Chuyện này làm Lâm Tiêu cực kỳ hoang mang.

Cảnh giới Nho đạo, ý cảnh, tài khí, chính khí trong phút chốc bỗng tăng vọt. Tất cả Nho gia đứng xung quanh như bị tát thẳng vào mặt.

Chỉ là một bài thơ lại có thể thu hút ý trí Thiên Địa của Nho đạo. Chả nhẽ đây là uy lực của thiên cổ sao?

Thật đáng sợ, thiếu niên này thật đáng sợ. Mới lĩnh ngộ sơ cấp ý cảnh Nho đạo mà lại có nền tảng kinh khủng như vậy. Nếu sớm tu luyện Nho đạo thì còn kinh khủng tới mức nào?

Mọi người có nghĩ cũng không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc này Lâm Tiêu đang nhắm mắt lại hấp thụ những tinh tuý mà bài thơ thiên cổ mang lại. Ý cảnh Nho đạo giai đoạn nhập môn bỗng chốc tăng lên tầng 3. Tài khí và chính khí cuồn cuộn đổ vào trong linh hải hoá thành mây khói.

Nếu ai có thể ở trong linh hải của hắn thì nhất định sẽ há hốc mồm. Một mặt biển vàng, tòa bảo tháp 9 tầng, đạo khí linh kiếm đen lại thêm những đám mây ngũ sắc đang tỏa ánh hào quang. Tất cả đều đang tu bổ cho nhau, không thể diễn tả hết sự đẹp đẽ này.

Sau hai phút Lâm Tiêu từ từ mở mắt ra. Bất ngờ, kinh ngạc, nghi hoặc, tất cả các loại cảm xúc đều có trước mắt hắn

“Tiểu hữu đại tài, lão phu bái phục, trẻ tuổi như vậy mà có thể viết ra một bài thơ thiên cổ, đâu là chuyện ta chưa bao giờ thấy.”

Lão Đằng thật lòng tán thưởng.

“Lão Đằng quá khen rồi, ta cũng chỉ có chút tài lẻ.” Lâm Tiêu cũng không nhận bất kỳ cái gì.


Hắn chỉ cần mạnh lên là được rồi, mượn kiến thức Nho đạo ở thế giới của hắn, giải phóng sự tinh hoa vốn có của nó.

“Tiểu hữu khiêm tốn quá, nếu lão phu nói không sau. Bài thơ này của tiểu hữu là kế trị nước, cũng không hoàn toàn là như vậy, hơn nữa còn chưa viết xong.” Lão Đằng khẳng định.

“Lão Đằng thật nhìn xa trông rộng.” Lâm Tiêu cũng không phủ nhận.

Ly Tao có tổng cộng 373 câu thơ, có nghĩa là hơn 2490 từ. Hắn vừa rồi làm chứng ngôn, chỉ lấy ra có 10 câu là khoảng 100 chữ, vậy mà đã thu hút uy lực của Thiên Địa Nho đạo.

Chuyện này đến Lâm Tiêu cũng không ngờ tới. Nếu viết toàn bộ Ly Tao ra không biết sẽ có chuyện gì. Đương nhiên Lâm Tiêu muốn thử nhưng bây giờ mới chỉ nhập môn Nho đạo, viết 100 chữ đã là giới hạn bản thân hắn rồi.

Hơn nữa ý cảnh Nho đạo đã lên bậc 3. Việc gì phải viết hết Ly Tao ra, mà viết một nửa hắn còn chưa làm nổi nữa là viết cả.

“Tiểu hữu, lão phu rất thích bài thơ kế trị quốc này của ngươi, nếu sau này hoàn thành, có thể cho ta đọc một lần.” Lão Đằng hỏi.

“Đương nhiên được!” Lâm Tiêu trả lời.

Có lẽ sẽ chả ai để ý Nho đạo của thế giới hắn được truyền bá ở đây đâu nhỉ.

“Tiểu hữu lão phu tuyên bố, ngươi có thể ra vào tuỳ ý Thiên Địa Văn Cung của vương triều Đại Can, có gì chưa hiểu bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm lão phu.” Lão Đằng nói.

Tất cả Nho gia đứng ở đó đều sốc khi nghe thấy lời này. Lời nói của lão Đằng rất có trong lượng, người tuỳ ý ra vào Thiên Địa Văn Cung cũng rất nhiều. Nhưng người tuỳ ý đến gặp lão Đằng thì chả có ai.

Kể cả hoàng thất Đại Can cũng phải báo trước một tiếng. Cho nên Lâm Tiêu là người đầu tiên có đặc quyền này.

“Được, vật ta không khách khí nữa.” Lâm Tiêu không từ chối.

“Vậy mời tiểu hữu! hôm nay lão phu sẽ đích thân đưa ngươi vào Văn Cung, giúp ngươi giới thiệu mọi thứ.” Đằng lão cười nói.

“Bây giờ không được!” Lâm Tiêu từ chối.

Tất cả mọi người nhìn ra, tên này điên rồi hả. Tưởng viết ra bài thơ thiên cổ là thích mở miệng nói gì cũng được à.

“Ồ! Tiểu hữu có việc khác sao?” Lão Đằng nghi ngờ hỏi.

“Ta cảm thấy tu vi Nho đạo của ta hình như còn có thể tiến được tiếp!”

Nói xong Lâm Tiêu lại vung tay lên, cây bút tím lại hướng lên trời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận