Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ như vậy căn bản sẽ khó kiểm soát. Lâm Tiêu làm xong bước một rồi lại tiếp tục làm bước hai.
Đương sự là Lâm Tiêu đây đang cực kỳ tập trung vào chuyên môn. Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại có lò luyện đan, căn bản không chú ý đến sự biến hoá cảm xúc của hai sư đồ kia.
Sau khi hoàn thành được khâu nổi lửa, Lâm Tiêu bắt đầu bước tiếp theo là bỏ nguyên liệu vào, nhưng hắn cho tất cả vào lò luyện cùng một lúc.
“Sư đệ Lâm Tiêu, ngươi!!!” Lục Minh Nguyệt hoảng hốt.
“Tên tiểu tử này, ngươi!!!” Kiều trưởng lão cũng hoảng hốt giống đồ đệ.
Quá đủ rồi đó, đống nguyên liệu này quý giá biết bao nhiêu. Hành vi lãng phí chính là thứ ông ấy ghét nhất. Ông giơ tay lên muốn ngăn hành vi hồ đồ của đối phương lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Tiêu lại chém vào lò luyện đan. Một luồng sức mạnh bay thẳng vào lò.
Bàn tay đang giơ lên của Kiều trưởng lão cứng đờ đứng im trong không trung.
“Kiếm ý? Kiếm ý bậc 2! Nguy rồi!!” Kiều trưởng lão hét lên.
Tu vi Tụ Linh cảnh tầng bốn, lĩnh ngộ kiếm ý bậc 2. Kiếm Ma tông bọn họ từ bao giờ có một kiếm tu như vậy?
Trong phút lơ đãng Kiều trưởng lão phát hiện lò luyện đan có dị thường. Ông đưa mắt nhìn qua khe hở trên lò.
Vừa nhìn vào trong mắt như muốn trợn rơi ra ngoài.
Nguyên liệu đã dung hợp??? Mới qua được bao nhiêu phút chứ, sao lại dung hợp được. Thế các bước tinh chế và chiết xuất đâu rồi? Tạp chất trong nguyên liệu thì sao?
Kiều trưởng lão chả biết đã nhìn bao lâu.
“Tiểu tử, kỹ năng luyện đan của ngươi quá hấp tấp, ta đây là lần đầu nhìn thấy. Nhưng mà, muốn luyện thành đan dược, phải sợ là thử đến ngàn lần nữa mới ra….”
Kiều trưởng lão là đang cảm thán, ông không có ý phủ định đối phương. Thân là luyện đan sư cấp bảy, ông cũng hiểu phương pháp luyện đan của Lâm Tiêu, đúng là phương pháp này cũng có vài phần đúng.
Đây cũng có thể là một con đường đi, nhưng có đúng hay không thì còn cần phải thử thêm nhiều lần nữa.
Kiều trưởng lão định tiếp tục khuyên Lâm Tiêu thêm vài câu, nếu hắn có hứng thú với luyện đan thì bản thân sẽ chỉ dạy một chút.
Đúng lúc này lò luyện đan bắt đầu rung lên, sau đó thì dừng lại, lửa trong lò cũng từ từ tắt hẳn. Một làn khói toả ra từ trên nắp lò.
“Lần đầu luyện đan, thất bại là việc bình thường, cho nên……hả?”
Kiều trưởng lão nói được một nửa thì tự nhiên dừng lại. Bởi vì ông ngửi thấy mùi thơm của đan dược.
“Thành đan???” Ông kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cũng có chút hoang mang: “Không rõ lắm.”