Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Lâm Tiêu đã hiểu được nhờ thông tin từ Nho đạo trong đầu.

Bài thơ thiên cổ mà hắn viết đã khơi dậy ý chí Nho đạo.

Cho dù hôm nay hắn viết thêm một bài thơ thiên cổ khác, ý chí Nho đạo cũng sẽ không được khơi dậy nữa giống như cần thời gian để làm mát.

Muốn dùng thơ để khơi dậy ý chí Nho đạo lần thứ hai thì phải đợi thời gian làm mát được làm mới.

Thời gian làm mát này có thể là một ngày, có thể là mười ngày.

Lâm Tiêu không muốn chờ đợi vì vậy bây giờ hắn không lựa chọn viết thơ nữa. Mà là câu.

Thiên cổ... tuyệt cú.

"Hỏi thế gian, tình là gì? Chỉ dạy con người thề nguyền sống chết!"

Một hàng chữ màu vàng được bút lông màu vàng tím tùy ý vẩy lên bầu trời.

Ngay lập tức, thiên địa lại thay đổi. Nhưng lần này, phạm vi không còn chỉ là Thiên Địa Văn Cung.

Mà là vô số đám tường vân tụ lại trên bầu trời của hoàng thất Đại Can.

Vô số tia sáng nở rộ.

Rõ ràng là trời đã chạng vạng tối, màn đêm đang đến gần nhưng dưới ánh mặt trời, hoàng thất Đại Can lập tức giống như đang buổi ban trưa, toát ra một loại cảm xúc cảm thương.

Hỏi thế gian tình là gì?!

"Đây... Đây... đúng vậy, tình là gì? Là cái gì!"

"Hu hu...Ta khóc rồi, ta nhớ đến thê tử đã khuất của mình."

"Năm đó nàng ấy có ổn không? Ta rất hối hận, ta nhớ nàng ấy."

"Ai đã viết câu này, nó đã chạm vào trái tim ta rồi."


"Hình như là từ Thiên Địa Văn Cung truyền đến, có phải nho gia viết không?"

"Trong đại nho còn có người có tình sâu nghĩa nặng như vậy sao? Tại sao trước đây không xuất hiện."

"Đi thôi, đi xem xem, bên kia hình như vừa rồi xảy ra chuyện gì đó."

Mọi người ở mọi ngóc ngách của hoàng cung Đại Can đều chú ý đến dị tượng này và nhiều người đã tò mò đến Thiên Địa Văn Cung.

Đặc biệt là khi nhìn thấy hàng chữ trên bầu trời, trong lòng họ đều cảm thấy hơi kỳ lạ.

Trước đây loại tình huống này cũng đã từng xảy ra, nhưng vẫn luôn là câu "An Quốc An Dân An Thiên Hạ", v.v.

Nhưng lần này lại là về tình yêu.

Có thể khiến họ không ngạc nhiên sao được!

Những người khác cũng rất kinh ngạc, đừng nói đến các Nho gia của Thiên Địa Văn Cung.

Mà Đằng lão và những nho gia khác cũng mở to mắt, há hốc mồm, nước miếng chảy xuống cũng không có phản ứng.

Mọi người đều chết lặng tại chỗ.

Thiên cổ!!

Sau khi Lâm Tiêu viết thơ thiên cổ, lại còn có thể viết ra thiên cổ tuyệt cú. Hơn nữa, còn là tuyệt cú tình yêu.

Trời ơi!!

Có lý không chứ.

Tình tình ái ái, cũng có thể được Nho đạo thừa nhận ư?

Họ thực sự chưa từng nghe thấy cũng chưa từng thấy.

"Đằng lão, Lâm Tiêu này... thật là không thể tin nổi."


"Yêu nghiệt, hắn thật sự là yêu nghiệt thiên tài."

"Ta hình như đã hiểu ra điều gì đó, không phải Nho đạo khiến chúng ta giữ khư khư cái cũ, mà là kiên trì với ý định ban đầu."

"Đúng vậy, tình yêu vốn là lẽ thường của con người, sao chúng ta phải cố tình trốn tránh."

"Thật không ngờ, Lâm Tiêu này còn là một người dùng tình cảm."

"Đại tài, đại tài!" Các nho gia cảm thán.

Thiếu nữ hồng y bên cạnh nhìn chằm chằm hàng chữ trên bầu trời, trong lòng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Nàng ta lại nhìn thiếu niên đã viết câu này với ánh mắt dịu dàng, cảm xúc lẫn lộn.

Đại Tiêu Tiêu, trước đây đã từng bị tổn thương bởi tình yêu sao?

Tại sao câu nói này lại khiến nàng ta cảm thương như vậy.

Người đã làm tổn thương hắn là ai? Thiếu nữ hồng y vắt óc suy nghĩ.

Còn Lâm Tiêu sau khi viết xong câu này, đầu bút của hắn di chuyển qua lại và tiếp tục viết.

Câu này của hắn mới bắt đầu và vẫn chưa viết xong.

Hắn không có khả năng viết tất cả Ly tao nhưng câu này, hắn nhất định phải hoàn thành.

** Chú Thích: Ly tao" là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc.

“ Bay nam bay bắc, ngắn dài đông hạ ta đều cùng nhau”.

"Cùng nhau là hạnh phúc, biệt ly là đau khổ, đã tương tư từ lâu."

"Quân ứng hữu ngộ, mây bay vạn dặm, thiên sơn mộ tuyết, chỉ còn bóng hình ai?"


Sau khi nhấp vào nét cuối cùng, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Ý cảnh chi lực Nho đạo vài tài khí trong cơ thể vừa dùng hết nhưng cuối cùng cũng đã viết xong.

Bùm!!

Nhiều đám tường vân tụ trên bầu trời hoàng cung Đại Can lan rộng khắp bầu trời và trải dài hàng vạn dặm.

Những tia sáng đâm xuyên qua hoàng hôn, vẩy lên hoàng thành, gột rửa cho mọi người xung quanh.

Sau đó, một ánh cầu vồng đặc biệt từ trong đám tường vân đột nhiên chiếu vào cơ thể Lâm Tiêu.

Đột nhiên, tài năng và chính khí bắt đầu tràn vào cơ thể Lâm Tiêu như một cơn hồng thuỷ.

Nho ĐạoÝ Cảnh và những đám mây trên linh hải bắt đầu tăng lên không ngừng.

"Trường Hồng Quán Nhật, Nho đạo lại chấn động, Lâm Tiêu là nhân tài thiên cổ, không còn nghi ngờ gì nữa."

"Đáng tiếc, hắn không phải người của Thiên Địa Văn Cung, càng không phải là người vương triều Đại Can."

"Văn võ song tu, trên thế gian lại có người kỳ quái như vậy sao?"

"Văn võ song tu? Chẳng lẽ ngươi đã quên Lâm Tiêu là đệ nhất hội trưởng của công hội luyện đan, là luyện đan sư cửu phẩm rồi sao."

"Chuyện này... Chuyện này... Ta thật sự quên mất."

"A!! Khó chịu quá, tại sao người tài giỏi như vậy lại không phải người của Văn Cung ta, lại không phải là người của Đại Can ta?"

"Đừng nghĩ nhiều nữa, chí ít, hắn là người của Đông Vực chúng ta, vậy là đủ rồi."

"Đúng vậy, thiên kiêu yêu nghiệt như vậy, Đông Vực chúng ta thật sự có thể vực dậy rồi." Các nho gia gần như tê liệt vì kinh ngạc.

Vào lúc này, không ai trong số họ dám coi thường Lâm Tiêu nữa.

Ánh mắt của nhiều Nho gia nhìn Lâm Tiêu đã trở nên tôn trọng và sùng bái.

Trên Nho đạo, ai có tài sẽ là thầy.

Lúc đầu, họ chỉ nghĩ rằng Lâm Tiêu còn trẻ, lại là một võ phu và coi thường Nho Đạo.

Sau đó trong lòng nổi giận nên mở miệng công kích hắn.


Nhưng bây giờ xem ra Lâm Tiêu có bản lĩnh thực sự.

Điều mà đối phương coi thường không phải là nho đạo mà là những nhà nho gia cố chấp và củ hủ này.

Trong nháy mắt, nhiều nho gia của Thiên Địa Văn Cung đột nhiên cảm thấy như được khai sáng, như thể một cánh cửa đã được mở ra. Điều này khiến ánh mắt họ nhìn Lâm Tiêu trở nên sự tôn trọng hơn.

Những khán giả vây quanh Thiên Địa Văn Cung càng ngày càng nhiều, bao gồm các quan đại thần, hoàng tử và công chúa, cường giả võ đạo, v.v.

Ngoại trừ thiên cổ tuyệt cú trên bầu trời tất cả họ đều nhìn Lâm Tiêu.

"Kia, thiếu niên tuấn tú đó là ai?"

"Hả?! Thiếu niên đó viết thiên cổ tuyệt cú kia sao? Hắn cũng là một nho gia sao?Thiên Địa Văn Cung Đại Can của chúng ta lại có một nho gia trẻ tuổi như vậy sao?"

"Đúng vậy, những dị tượng như vậy chỉ đại nho mới có thể tạo ra nhưng hình như ta chưa từng gặp thiếu niên này trước đây."

"Ta vốn tưởng rằng người dùng tình sâu nghĩa nặng là một ông lão đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, không ngờ lại là một thiếu niên."

Ánh mắt của những người không tận mắt nhìn thấy đầy nghi ngờ.

Thực tế là, Lâm Tiêu trông quá trẻ. Trẻ đến nỗi họ thậm chí không nghĩ rằng ở độ tuổi này có thể lĩnh ngộ ra thần tình tuyệt cú như vậy.

"Các vị, xin hãy yên lặng, đừng quấy rầy tiểu hữu này." Lúc này, một giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên bên tai mọi người.

Là Đằng lão! Hóa ra Đằng lão cũng ở đó.

Mọi người nhanh chóng im lặng.

Khi họ đến, tất cả đều bị thu hút bởi thiên địa dị tượng và ánh cầu vồng bao phủ quanh thiếu niên đó. Họ không để ý cho đến khi Đằng lão lên tiếng.

Ở một góc của đám đông, có một nữ nhân trung niên xinh đẹp và quyến rũ nhìn thiên cổ tuyệt cú trên bầu trời và bật khóc như mưa, làm thế nào cũng không thể ngừng lại được.

...

Ở phía khác, khi Lâm Tiêu cảm thấy lực lượng Nho đạo trong cơ thể mình tăng lên nhanh chóng, trong thâm tầm vô cùng ngưỡng mộ Nho đạo của quê hương.

Càng hiểu Nho đạo, hắn càng cảm thấy không có đáy.

Cùng lúc đó, vì tài năng và chính ý mãnh mẽ tràn vào, lúc này cảm xúc của hắn dâng trào, một loại thôi muốn bùng nổ không thể kìm nén được.

Nếu đã không thể kìm nén thì tại sao phải kìm nén! Vậy thì để cơn bão đến dữ dội hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận