Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Lâm Tiêu nhắm mắt lại và buông bỏ mọi ràng buộc trên cơ thể.

Những tài khí và chính khí khổng lồ dường như đã tìm thấy một lối phát tiết và bắt đầu đổ dồn vào một cách mạnh mẽ. Đây không còn là thăng cấp thông thường nữa.

"Hả?! Lâm Tiêu, Lâm Tiêu đang làm gì vậy?"

"Hình như hắn đang muốn hấp thu hết tất cả tài khí và chính chí mà thiên địa dị tượng thu hút tới."

"Nhưng Nho Đạo Ý Cảnh của hắn không thể dung nạp nhiều tài khí và chính khí như vậy!"

"Đúng vậy, hắn làm như vậy, cuối cùng chẳng những không thể tăng lực lượng, ngược lại sẽ làm sụp đổ Nho Đạo Ý Cảnh."

"Đầu cơ trục lợi, Lâm Tiêu này quá hấp tấ, muốn đi đường tắt."

"Đệ nhất bảng Chân Long, hắn là võ đạo thiên tài, nhưng hắn xem thường Nho đạo rồi!"

Một số nho gia đã vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ và chế giễu.

Trong mắt những người này, thành tích của Lâm Tiêu hôm nay đã tương đối nghịch thiên rồi. Nhưng Lâm Tiêu này không những không hài lòng mà còn tham lam và muốn giành lấy lực lượng không thuộc về mình.

Điều này chính là là tự sát. Ngay cả Đằng lão cũng nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt khó hiểu.

Ông ta muốn khuyên can nhưng lại sợ làm phiền đối phương.

Tiểu hữu này sao vậy?

Về lý mà nói để thiên kiêu yêu nghiệt như tiểu hữu này sẽ không nóng nảy như vậy mới phải.

Lẽ nào hắn thực sự coi thường Nho đạo ư?

Đằng lão cảm thấy rất kỳ lạ.

Xung quanh càng ngày càng có nhiều người vây xem.


Lúc này, một người đàn ông trung niên sau một hồi do dự thì đi tới bên cạnh Đằng lão.

Vẻ mặt ông ta khó hiểu hỏi: "Đằng lão, thiếu niên này là...?"

Đằng lão liếc ông ta một cái.

Người này là Tương Khách Khanh của hoàng thất Đại Can, một cường giả võ đạo có tu vi đã đạt đến Hoá Đỉnh sơ kỳ.

"Tiểu hữu này tên là Lâm Tiêu, đệ nhất bảng Chân Long, thiên tài võ đạo nghịch thiên, không ngờ thiên phú Nho đạo của hắn cũng không kém võ đạo." Đằng lão thuận miệng giải thích.

Đồng tử của Tương Khách Khanh co rút dữ dội, vô cùng kinh hoàng.

"Hắn là Lâm Tiêu? Thiên phú Nho đạo không kém thiên phú võ đạo ư? Làm sao có thể!" Tương Khách Khanh không thể tin nổi nói.

“Một ngày có thể hai lần khơi dậy Nho đạo dị tượng, bản lĩnh này ngay cả lão phu cũng không làm được.” Đằng lão không ngạc nhiên trước sự kinh ngạc của Tương Khách Khanh.

"Thiếu niên như vậy thực sự là hậu sinh khả uý! Ta phải nhìn thật kỹ!" Tương Khách Khanh kích động bước tới đến gần Lâm Tiêu.

Có vẻ như ông ta muốn xem xét kỹ hơn thiên kiêu yêu nghiệt.

“Tương Khách Khanh, đừng quấy rầy tiểu hữu này, hắn đang ở thời khắc quan trọng.” Đằng lão nhắc nhở một câu.

Mặc dù ông ta không biết tiểu hữu này định làm gì, nhưng những việc thiên kiêu này làm đều phù hợp với lẽ thường.

"Ha ha, Đằng lão đừng lo lắng, ta biết rồi! Hơn nữa, Lâm Tiêu này mặc dù không phải thiên kiêu của Đại Can ta, nhưng cũng là thiên kiêu Đông Vực ta, không ai có thể quấy rầy hắn!" Tương Khách Khanh cười nói.

Đằng lão gật đầu.

Tương Khách Khanh càng nhìn Lâm Tiêu càng cảm thấy phi thường.

Đông Vực đã có thể sinh ra một sự kiêu ngạo như vậy.

Đây hoàn toàn có thể so sánh với những thủ lĩnh khác thuộc thế hệ trẻ của Thiên Vực.

Nếu Lâm Tiêu được cung cấp đủ không gian và tài nguyên để phát triển, nói không chừng hắn có thể vượt qua những yêu nghiệt Thiên Vực khác.

Chậc chậc chậc, tương lai của Đông Vực đơn giản là vô hạn!!

Chính là, yêu nghiệt thiên kiêu trước mặt này.



Khi Tương Khách Khanh còn cách Lâm Tiêu chưa đầy 100 mét, trong mắt ông ta đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đen.

Nhân loại yêu nghiệt như vậy... nhất định phải chết!!!!

Không có bất cứ khúc dạo đầu nào, trên người Tương Khách Khanh này đột nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ của một cường giả Hoá Đỉnh.

Một luồng lực lượng đáng sợ trong nháy mắt hình thành hàng chục lưỡi kiếm sắc bén màu đen, lần lượt chém về phía Lâm Tiêu.

Tốc độ của hành động rất nhanh khiến tất cả những người xem đều bất ngờ.

"Ngươi —— chém cho lão phu!!"

Sắc mặt Đằng lão thay đổi rõ rệt, ông ta đã nổi giận.

Ông ta vung tay phải, bản mệnh ngọc bút đã đánh ra.


Một trảm tự màu đỏ bất ngờ xuất hiện và trấn áp Tương Khách Khanh.

Tộc độ cực kỳ nhanh.

Bùng bùm bùm!

Bảy tám đạo lưỡi kiếm sắc bén màu đen trực tiếp bị một chữ "trảm" nghiền nát nhưng vẫn có sáu lưỡi kiếm sắc bén màu đen thoát ra và tiếp tục chém về phía Lâm Tiêu.

"Khốn nạn!!! Tương Khách Khanh chết tiệt!!" Lão Đằng tức giận hét lên.

Ông ta- một nho gia đại năng đã bị ép phải chửi thề.

Không cần nghĩ cũng biết ông ta đang tức giận đến mức độ nào.

Trong tình huống hiện tại của tiểu hữu, căn bản không có sự phòng ngự nào cả.

Những lưỡi kiếm sắc bén này xông đến vị trí chí mạng của tiểu hữu mà đâm rõ ràng là không chút nương tay.

Nếu trúng đòn này, tính mạng sẽ khó giữ.

“Văn Cung Hiện!!!” Đằng lão trầm giọng hét.

Thiên Địa Văn Cung hơi rung chuyển, một đạo chính khí hạo nhiên trào ra.

Ngay khi Đằng lão đang chuẩn bị mượn lực lượng của Văn Cung thì một bóng người mặc y phục màu đỏ lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.

Người đó vung tay lên.

Bùm bùm bùm!

Những lưỡi kiếm sắc bén màu đen tấn công trực tiếp bị phá vỡ mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào.

"Hả!? Là cô... Can Anh Túc!!!" Tương Khách Khanh trợn tròn mắt, kinh ngạc nói.

Thấy đại công chúa ra tay, Đằng lão mới thở phào nhẹ nhõm.

Không cần kích hoạt Văn Cung nữa.

Có đại công chúa ở đây, tiểu hữu Lâm Tiêu sẽ ổn thôi.


Can Anh Túc nhìn Tương Khách Khanh với ánh mắt đằng đằng sát khí và nói: "Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng... ngươi phải chết!"

Vừa dứt lời, lĩnh vực huyết sắc mở ra.

Một con thương long xích huyết dài hàng trăm trượng ngưng từ sương khí màu máu xuất hiện phía sau Tương Khách Khanh.

"Gừ gừ!!"

Sau khi thương long xích huyết gầm lên, nó há cái miệng rộng của mình ra và nuốt chửng Tương Khách Khanh vào trong.

Một tiếng hét thảm thiết truyền đến, thân thể của Tương Khách Khanh bị sát sinh chi lực quét sạch.

Nhưng ngay khi ông ta sắp chết, Tương Khách Khanh như nghẹt thở.

Sau đó, phần còn lại của cơ thể hắn ta phát nổ.

Một tà ảnh u mị lao về phía Lâm Tiêu với tốc độ đáng kinh ngạc.

"Hả!? Tà ma!! Lại là Tà ma!!" Sự tức giận trong mắt Đằng lão càng nhiều hơn.

Can Anh Túc cũng sửng sốt.

Đây cũng là lần đầu tiên nang ta nhìn thấy một thứ như vậy.

Trong vô thức, nàng ta đưa tay ra đánh về phía thứ này!

Nhưng sau khi tay chạm vào thứ ma quỷ đó, không gây ra bất kỳ sự cản trở nào.

Tà ảnh u mị này trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay.

"Khè khè khè... Mạng của nhân loại yêu nghiệt này bản tôi lấy nhé, đáng giá, đáng giá!!" Một tiếng cười xấu xa vang lên.

Sau đó, tà ảnh u mị này lao vào cơ thể của Lâm Tiêu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận