Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Cái tính cách này của Lâm Tiêu.

Bởi vì liên quan tới lão Đằng, nên thái độ với Nho đạo cũng đã đỡ hơn nhiều. Kết quả lại bị một đám không phân biệt được đâu là địch đâu là ta, mồm mép liến thoắng, cứu người mà còn bị chửi.

Nhưng không sao hắn thích.

Lâm Tiêu giơ tay phải lên, trên mặt đất liền hiện ra một cái bàn gỗ thấp và hai cái ghế dài trường kỷ, trên mặt bàn còn đủ loại hạt dưa nước ép. Lâm Tiêu nhàn nhã nằm xuống cắn hạt dưa.

Lão Đằng: “……”

Nhóm nhân loài: “……”

Nhóm yêu ma quỷ quái: “……”

Cái hành động gì đây? Thế mà cũng ăn được?

“Tiểu hữu…đây, đây là chiến trường mà?” Đằng lão cảm nhận không khí giết chóc xung quanh, thần tình tự nghi ngờ.

“Như lão Đằng đã thấy, ta giải quyết xong con quỷ mắt đỏ kia, cảm thấy ở đây khác lạ nên vào kiểm tra.” Lâm Tiêu nói.

“Tiểu hữu đã giải quyết xong con quỷ kia rồi sao? Xem ra thực lực của tiểu hữu cao hơn lão phu rất nhiều rồi.” Lão Đằng kinh ngạc thốt lên, lòng lại càng thán phục.

“Đằng lão khách sáo, mỗi người có một điểm mạnh. Còn mấy người kia, Đằng lão xem làm thế nào thì làm.”

Lâm Tiêu nói xong thì đưa mắt nhìn đám người bên kia, miệng vẫn cắn hạt dưa như đang xem diễn kịch.

Đám yêu ma quỷ quái lúc nãy tuy nhiều nhưng cấp thấp, số năng lượng nhận lại được còn chả bằng một phần của con quỷ mắt đỏ lúc nãy.

Muốn dùng cách này lấy năng lượng xem ra không được, chỉ có thể tìm một con quỷ hợp khẩu vị của hắn.

Kể cả hắn giết hết số ma quỷ ở đây, năng lượng nhận được cũng chả được là bao. Thà cứ ở đây đợi con quỷ cao cấp xuất hiện còn hơn.

“Diễn, diễn tiếp đi, con quỷ kia chắc thấy không lừa được chúng ta nên đổi bài đấy.”

“Quá mức giảo hoạt, định đổi kế hoạch sao.”

“Tại sao ta lại cảm nhận được trên người kẻ kia có khí tức chính khí của lão Đằng thật nhỉ? yêu mà làm sao giả được loại khí tức này.”

“Có thể là huyễn thuật! cẩn thận trúng chiêu.”

“Đằng lão sao lại ở đây được? thật vô lý.”

“Nhưng cũng giống thật đấy, mọi người nhất định phải cẩn thận.”

Sự xuất hiện của lão Đằng làm mấy Nho gia trong đám người kia do dự, bọn họ luôn cảm thấy sự việc sai ở đâu. Nhưng mấy lời nghi ngờ của những người khác, bọn họ không cách nào cãi lại được.

Đúng là lão Đằng làm sao xuất hiện ở đây được cơ chứ. Kể cả có là người của Văn Cung Đại Can phái tới, cũng phải là một nhóm người. Làm sao chỉ có mình lão Đằng và một thiếu niên được.

Lào xào.

Lúc này Lâm Tiêu vẫn cắn hạt dưa, lão Đằng nghe mấy người kia nói chuyện thì hiểu ra vấn đề.

“Tiểu hữu, bọn họ là……” Lão Đằng hỏi.

“Đúng vậy, bọn họ coi chúng ta là yêu quái. Ta cảm nhận được sát ý họ nhắm vào chúng ta, cứ ở đây quan sát đã.” Lâm Tiêu truyền âm.

Khi hắn tới đây vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ. Nhưng Thiên Cấp Long Nhãn được kích hoạt, Lâm Tiêu lại không phát hiện ra sự tồn tại nào khác. Xem ra con quỷ này rất mạnh, hơn nữa rất giỏi ẩn nấp.

Địch trong tối, ta ngoài sáng. Bây giờ lại không tìm thấy địch ở đâu, thôi cứ ngồi đợi cho rồi.

Thế nên Lâm Tiêu mới nằm đây cắn hạt dưa.

Con quỷ ở trong bóng tối có khả năng ẩn nấp và biến hình như loài tắc kè. Chỉ cần đối phương động đậy, hắn có thể phát hiện ra ngay.

Lão Đằng khẽ gật đầu tỏ ý hiểu Lâm Tiêu, đúng là yêu nghiệt tu luyện võ đạo lẫn Nho đạo. Gặp việc gì vẫn bình tĩnh nghĩ kế sách.

Tiếp theo đó lão Đằng nhìn mấy người bên kia, chả có gì ngạc nhiên khi trên mặt bọn họ toàn là sự nghi ngờ. Nếu đổi lại là ông ấy, chắc chắn rơi vào đây cũng sẽ như bọn họ.

“Bạch Đại Nho, đã hai năm rồi không gặp, không nhận ra lão phu sao?” Đằng lão cười cười với đại năng Nho đạo trong đám người kia.

Vị được gọi là Bạch Đại Nho trợn ngược cả mắt, mặt lộ vẻ khó tin.

“Ông, ông là lão Đằng thật à?” Bạch Đại Nho nghi hoặc hỏi.

Hắn và lão Đằng đúng là hai năm chưa gặp nhau, loại việc thế này sao yêu ma biết được.

“Bạch Đại Nho cẩn thận rơi vào bẫy!”

“Bạch Nho đừng để mắc lừa, nếu ngươi bị lũ ma quỷ lừa chúng ta coi như xong đời.”

“Đại Can lão Đằng, nếu đúng là ngươi chúng ta dùng thần thông Nho đạo, dù là yêu ma cường đại cỡ nào cũng không thể thi triển ra thần thông của Nho đạo.”

“Đúng, cách hay.”

Mấy người kia đưa ý kiến, lập tức được tán thành. Nho đạo khắc chế tà ma, kể cả có bị tà ma chiếm hữu cơ thể một Nho gia nào đó chúng cũng không thể sử dụng được tài khí và chính khí.

Thứ này đối với tà ma chính là thuốc độc.


Đằng lão gật đầu, ông lập tức giơ tay phải lên. Cây bút ngọc của ông xuất hiện, sau đó chính khí và tài khí đổ vào người lão Đằng, khí thế đại năng Nho gia bỗng chốc tăng lên.

Lão Đằng vung tay một cái, một chữ trảm to đùng bay về đám yêu ma đang bao vây.

Phừng phừng phừng……

Tất cả yêu ma chỉ cần chạm vào chữ đều bị thiêu đốt.

“Trời ạ! Là lão Đằng thật!!”

“Không nhầm được, không thể nhầm được, khí thế Nho đạo mạnh mẽ thế này, chắc chắn là lão Đằng.”

“Được cứu rồi, lão Đằng và lão Bạch liên thủ lại chắc chắn giết được con cầm đầu.”

“Lão Đằng là thật, vậy thiếu niên kia là ai?”

“Tham, tham kiếm Đằng lão. Lúc nãy ta không nhận ra ngài, là sai lầm của bọn ta.”

“Tham kiến Đằng lão, bọn yêu ma ở đây quá giảo hoạt, chúng ta bị bọn chúng chơi đùa trong lòng bàn tay.”

Sau khi thấy thần thông Nho đạo những người kia mới buông lỏng cảnh giác trong lòng. Bọn họ cũng ái ngại tạ lỗi với lão Đằng và thiếu niên kia. Nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy của mình trong lòng lại xấu hổ.

Lâm Tiêu cũng lười nói với đám người này, chỉ chăm chăm cắn hạt dưa. Nhưng thực chất hắn vẫn âm thầm đưa linh thức đi dò la ở những chỗ tối tăm. Thiên Cấp Long Nhãn luôn mở để hắn theo dõi xung quanh.

Nếu nhân loài không xảy ra nội bộ lục đục, vậy con quỷ này chắc chắn sẽ tiến thành bước tiếp theo.

“Được rồi! Bạch Đại Nho, các ngươi nói chuyện con tà ma kia trước đi.” Lão Đằng cũng không trách cứ bọn bọ.

“Được! Lão Đằng nói đúng.” Bạch Đại Nho gật đầu.

Theo như cảnh giới trong Nho đạo, hai người đều là bậc đại năng, nhưng về sức mạnh hay thành tựu lão Đằng vẫn cao hơn ông ta.

“Lão Đằng, vị thiếu niên này……?”Bạch Đại Nho ngại ngùng nhìn sang Lâm Tiêu đang cắn hạt dưa.

“Tí nữa nói!”

“Được!”

Sau đó hai đại năng Nho đạo thi triển thần thông, những yêu ma quỷ quái xung quanh đều không phải đối thủ của bọn họ. Những người khác cũng tranh thủ cơ hội hồi phục lại thể lực rồi vội vã lao vào chiến đấu.

Số lượng ma quỷ giảm nhanh chóng, chỉ có Lâm Tiêu vẫn nhàn nhã nằm cắn hạt dưa nhìn mọi người diệt quỷ.

Đột nhiên có khoảng mấy chục thi thể trên mặt đất bỗng nhiên động đậy..

“Mọi người cẩn thận, loại tà ma này có thuật huyết bạo.” Lão Đằng thấy vậy vội vã cảnh báo.

Được lão Đằng nhắc nhở, mọi người mau chóng thi triển trận pháp phòng ngự.

Ầm ầm ầm!

Tiếng huyết bạo vang lên, máu bắn tung toé che hết tầm mắt của mọi người.

“Định!!”

Lão Đằng thấp giọng, chữ ‘Định’ này vừa xuất hiện đã quang mang phát ra tứ phía làm máu huyết mau chóng tan đi.

“Hả?”

“Đây……đây là……”

“Người thiếu niên kia……sao lại biến thành hai người rồi?”

“Giống thật, y hệt nhau.”

Sau khi màn mưa máu biến mất, mọi người hoảng hốt phát hiện, người thiếu niên nhàn nhã cắn hạt dưa khi nãy đã biến thành 2 người. Từ khí chất cho đến hình dạng, thậm chí quần áo trên người cũng y hệt nhau.

Đây……đây chả phải ý là 1 trong 2 người chắc chắn có 1 kẻ là giả sao.

Một người là thiếu niên kia thật, vậy một người sẽ là……đương nhiên là con tà ma giảo hoạt kia!

Khi mọi người nghĩ tới điều này thì mặt người nào người nấy biến sắc chỉ có lão Đằng và thiếu niên kia vẫn nở nụ cười.

Đặc biệt là người thiếu niên thật này, hắn thực sự cạn lời nhìn con tà ma đang biến thành hắn kia. Tên này khá, định diễn màn mỹ hầu vương thật giả à!

Chương 204: Có bản lĩnh ngươi biến thử xem

Sau khi mọi người nhìn thấy có tới hai người thiếu niên thì nhanh chóng đứng vây xung quanh.

Nếu chỉ dùng mắt thường hay linh thức để nhìn thì căn bản không nhận ra ai thật ai giả. Trên người của cả hai thiếu niên này đều không có lấy một chút khí tức của tà ma.

Lão Đằng đầu tiên cũng dùng thử linh thức để nhìn hai người này, phải công nhận có là ông ấy đi chăng nữa. Nếu chỉ dựa vào linh thức sẽ không thể nhận ra đâu là Lâm Tiêu thật.

Thủ đoạn của con yêu quái giảo hoạt này đúng là đáng khen, thật lợi hại.

Dù vậy lão Đằng vẫn bình tĩnh, không có chút vội vã. Ông ấy âm thầm hội tụ sức mạnh Nho đạo lại, chuẩn bị đánh cho con yêu quái kia một chiêu thật mạnh.

Đúng lúc này người thiếu niên lại lạnh lùng lên tiếng.


“Tà mà, ngươi không biết dùng não đúng không?”

Nói xong vị thiếu niên này giơ tay phải lên.

Cái bàn hạt dưa và trường kỷ đã bị huỷ trong vụ huyết bạo vừa nãy, bây giờ thiếu niên lại cầm trong tay một nắm hạt dưa cho vào miệng cắn tiếp.

“Phì, còn có thể như vậy sao?”

“Ta muốn cười quá, đầu óc thiếu niên này thật linh hoạt.”

“Con tà ma này chắc không ngờ tới đâu.”

“Một giây sau mà không lấy ra được thứ y như vậy thì chết chắc.”

Mọi người không khỏi phì cười, đến cả lão Đằng cũng phải kinh ngạc. Các phân biệt thật giả không ngờ lại đơn giản tới vậy. Ông còn tưởng Lâm Tiêu sẽ dùng cách khác, nghĩ tới đây ông lập tức chuẩn bị phát động công kích vào Lâm Tiêu còn lại.

Chỉ là lúc này Lâm Tiêu còn lại kia mở miệng nói.

“Tà ma, ngươi cũng thú vị đấy, còn có thể làm ra thứ này.”

Nói xong Lâm Tiêu còn lại cũng giơ tay phải lên, một nắm hạt dưa hiện ra. Sau đó Lâm Tiêu này cũng đưa hạt dưa lên miệng cắn.

Nhìn phong thái của hai người giống như hai giọt nước.

“Cái gì??”

“Cũng có hạt dưa y vậy?”

“Ta ngốc luôn rồi, đây, đây là chuyện gì vậy?”

“Vậy ai là thật ai là giả?”

“Lần này không phân biệt được.”

Đến cả Đằng lão cũng sững sờ như những người khác. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, bọn họ không phân biệt được nữa rồi.

“Đằng lão, chúng ta không nhận ra thiếu niên kia, nhưng ngài đi cùng hắn chắc có chút hiểu biết. Ngài hỏi thử vài câu xem ai là thật ai là giả?”

Mọi người qua qua hỏi lão Đằng.

Lão Đằng lắc đầu nói: “Ta cũng không hiểu nhiều về con người tiểu hữu này.”

Mọi người sững sờ. Cái gì? Vậy đây không phải là bế tắc luôn rồi sao?

Con yêu quái này thật đáng ghét. Nó có thể tính ra được người thiếu niên này không thân quen những người ở đây. Đợi lúc hỗn loạn biến thành thiếu niên này.

Thật đáng ghét.

“Ta không phân được thật giả không có nghĩa tiểu hữu không thể.” Lão Đằng lại nói.

“Hả?” Mọi người sửng sốt.

Nói vậy là có ý gì, có nghĩa người thiếu niên này biết kẻ còn lại là đồ giả mạo, nhưng vấn đề ở đây là bọn họ không biết ai thật ai giả.

“Mọi người cứ đợi đi, tiểu hữu chưa động thử chắc chắn là có nguyên nhân.” Lão Đằng cười nói.

“Vâng!” Mọi người đáp.

Nhìn bộ dạng tự tin của lão Đằng bọn họ cũng chả nói thêm được gì nữa. Cứ đợi là được.

…….

Mọi người vây lại xung quanh.

Lâm Tiêu thật đứng đối diện Lâm Tiêu giả, trong lòng cũng thấy thú vị. Thần thông của con yêu quái này hay thật đấy.

Hắn phải mở Thiên Cấp Long Nhãn ra mới có thể nhìn được ra nắm hạt dưa kia là giả, hơn nữa năng lượng làm giả của nó rất ổn định. Nếu không có Thiên Cấp Long Nhãn chắc chắn không thể nhìn ra cái gì.

“Vậy thế nào?”

Lâm Tiêu thật giơ hai ngón tay lên trời, một nguồn kiếm khí sắc bén đánh xuống.

Mọi người đều giật mình một cái.

Đúng thế đúng thế! Lần này không làm giả được rồi. Kiếm khí này có thể diệt tà ma, hơn nữa trên cơ thể còn có khí tức của Tụ Linh cảnh viên mãn, kiếm khí vừa rồi bằng với Hoá Đỉnh cảnh.

Chính là hắn rồi. Lần này không thể sai được, người thiếu niên này chắc chắn là thật.

Chỉ thấy người còn lại đang bĩu môi.

“Chỉ vậy thôi, ngươi bắt chước giống đó.”

Sau đó hắn cũng làm những hành động y hệt.


Xoẹt! cũng luồng kiếm khí sắc bén như vậy. Cả hai giống y hệt nhau không có chút khác biệt.

Mọi người lại ngơ ngác, thật sự bây giờ không thể hiểu được nữa rồi.

Mặt hai người thiếu niên cũng biến đổi. Chỉ có điều một người mắt mang ý cười, còn người khác mặt lại có chút kiếp sợ.

‘Tên nhân loài này lợi hại hơn hắn tưởng!’

‘Phải đẩy nhanh tốc độ giết đối phương.’

Đúng lúc này một Lâm Tiêu lên tiếng hỏi.

“Tà ma có phải cái gì ngươi cũng làm giống được đúng không?” Lâm Tiêu hỏi.

Mặt Lâm Tiêu khắc lại rất tự tin đáp: “Ta phải hỏi ngươi mới đúng, bắt chước đủ chưa?”

“Haha, được được, lão Đằng ra tay đi. Con yêu ma này tự cao tự đại thật thú bị.” Lâm Tiêu nhìn Lão Đằng.

Lão Đằng chớp chớp mắt nhưng vẫn đứng yên không động thủ. Trên mặt ông ta còn mang một nụ cười khổ.

Tiểu hữu đâu là ngươi thật thì ra tín hiệu đi, đến ta còn không phân được thật giả.

Lâm Tiêu còn lại cũng làm bộ dạng cười cười nhìn lão Đằng nói: “Đằng lão, con yêu ma này đang tính kế phải mau bắt nó thôi.”

Lão Đằng vẫn đứng yên, ông đợi tiểu hữu ra tín hiệu.

Đúng lúc này.

Lâm Tiêu giơ tay lên, Lâm Tiêu kia cũng giơ tay lên.

“Này con tà ma, biết ta làm gì không?” Lâm Tiêu nhịn cười hỏi.

“Chả cần biết ngươi làm gì, ta sẽ vạch trần bộ mặt tà ma của ngươi.” Lâm Tiêu kia rất tự tin nói.

“Được, vậy ngươi nhìn cho kỹ.”

“Ngươi mới cần nhìn kỹ.”

Hai người thiếu niên cứ ta một câu ngươi một câu.

Xoẹt! người thiếu niên này giơ ta lên.

Xoẹt! người thiếu niên kia giơ tay lên.

“Bút đâu!!”

Đúng lúc này, một trong hai người thiếu niên hô to.

“Hả…?” Người thiếu niên còn đang chuẩn bị bắt chước.

Hắn ngơ ngác, bởi vì……

Ầm!

Một cỗ chính khí cường đại từ người thiếu niên kia bốc lên cuồn cuộn, một cây bút tím xuất hiện trên tay hắn.

“Nào, tiếp tục đi!” Người thiếu niên kia mặt mũi hớn hở nhìn con tà ma bằng ánh mắt mong chờ.

Chương 205: Ta đoán bừa cũng có thể đoán ra con quỷ này ở đâu

Lâm Tiêu giả mặt ngơ ngác, nó tính trời tính đất cũng chả tính nổi cảnh này. Cái bút tím kia nó có thể dùng huyễn thuật biến ra được. Nhưng cái chính khí kia là thứ quỷ gì? Kẻ trước mặt không phải là võ tu sao? Sao lại có chính khí của Nho đạo.

Thứ trong thiên hạ mà bọn chúng không thể bắt chước được chính là chính khí của Nho đạo và Phật quang.

“Ngươi mau lên!” Lâm Tiêu thật cầm cái bút tím hua hua.

Nhóm nhân loài kia, nhất là những Nho gia cũng phải trợn tròn cả mắt.

Nho đạo? Vị thiếu niên này còn là một Nho gia.

Hơn nữa nhìn khí tức quanh thân của hắn, cũng phải là một đại Nho gia có thể sắp đạt tới cấp đại năng.

Trời ạ, đây là thật hay giả vậy? Trên thế gian có một đại Nho gia trẻ tuổi như thế sao? Nho gia đại năng?

Cái này chắc chắn tà ma không thể dùng huyễn thuật biến ra được, chính khí là thứ dù tà ma có lợi hại tới đâu cũng không thể thi triển ra.

Vậy thiếu niên này là người thật, mà người còn lại không thể lấy ra bút và chính khí. Thì……thiếu niên mặt mày hoảng hốt kia chính là tà ma.

Lúc này người thiếu niên mặt hoảng hốt cũng giơ tay, trên tay phải cũng xuất hiện một cây bút tím.

Mọi người chết lặng, hả? lấy ra được thật?

Không thể nào, sẽ không phải là cả hai thiếu niên cùng dùng được chính khí chứ?

Vào lúc mọi người còn đang suy đoán, kẻ kia lại ném luôn chiếc bút tím về phía Lâm Tiêu.

Chiếc bút bay tới giữa không trung bắt đầu từ một cái hoá thành hai, từ hai hoá thành bốn, cứ thế nhân lên……tới khi gần chạm tới Lâm Tiêu đã hoá ra vô số cây bút.

“Biến cái mẹ mày! Bạo cho bản tôn!!” Lâm Tiêu giả hét lên.

Cả người nó cũng lao ra ngoài.

“Đã đến rồi thì nên ở lại chứ.”

Chả biết từ lúc nào Lâm Tiêu thật đã ở ngay trên đỉnh đầu nó. Cây bút tím trong tay phất lên một cái, chính khí ào ào như sông đổ ra.

Ầm ầm ầm!

Xác của những con quỷ chết lúc nãy bắt đầu huyết bạo, nhưng khi bị dòng sông chính khí quét qua màn sương máu lập tức biến mất không kịp gây sát thương.

Sau đó dòng sông chính khí cuồn cuộn lao tới chỗ con quỷ giỏi giả mạo kia. Lúc nó bị dòng sông chính khí chạm tới, lớp giả mạo trên người nó bị đánh tan hiện nguyên hình, cả cơ thể nó bị nhấn chìm xuống dưới đất.


Hừ….. Cái sức mạnh gì thế này?

Ngoài sức mạnh của chính khí, còn có một loại trọng lực đè lên thân như bị cả một quả núi lớn đè. Nhất thời nó không thể cử động.

Lúc này, lão Đằng đứng không xa cũng đã chuẩn bị xong, ông ta bắt đầu thi triển thần thông Nho đạo đánh ra một chữ ‘Tru’.

“Không xong!” Con quỷ giả mạo bắt đầu hoảng loạn.

Nó cố gắng thoát khỏi xiềng xích của dòng sông chính khí để chạy thoát thân.

Nhưng……

Bùm!!! Nó càng phản kháng càng bị thần thông Nho đạo áp xuống.

Chữ ‘Tru’ của lão Đằng cũng đã tới nơi.

Ầm! con quỷ giả mạo kêu thảm một tiếng.

Bạch Đại Nho cũng mau chóng xuất hiện hợp lực tiêu diệt con yêu ma này.

“Bạo!”

Con yêu ma bị đánh hộc ra một ngụm máy, bắt đầu bạo phát một màn sương máu.

“Bạch Đại Nho, mau, cùng ngăn con yêu ma lại, nó muốn chạy!” Lão Đằng hô to.

“Được, lần này ta phải đánh cho nó hồn bay phách tán.” Bạch Đại Nho đáp.

Hai đại năng Nho đạo cùng công kích một lúc, đợi bọn họ thi triển thần thông đánh bay màn sương máu xong.

Hai người lại sững sờ.

Con quỷ giả mạo đã biến mất hoàn toàn, cho dù họ dùng cách nào cũng không thể cảm ứng được nó. Trên mặt đất ngoài thi thể yêu ma cấp thấp và nhân loài, thì không còn gì nữa.

Chạy mất rồi? Vậy mà cũng để nó chạy thoát được?

Sắc mặt hai đại năng Nho đạo cực kỳ khó coi.

“Thi thể!” Lâm Tiêu tự nhiên nói hai chữ này.

Nói xong thì ánh vàng trong mắt hắn cũng bắt đầu xuất hiện kiểm tra từng thi thể một.

“Đúng vậy! thi thể, con yêu ma này gian xảo, phải kiểm tra những thi thể dưới đất.” Đại Nho Năng như được khai sáng.

Lão Đằng không nói gì mà chỉ thi triển linh thức bắt đầu tìm kiếm con yêu ma. Bạch Đại Nho nhìn một lượt vẫn chưa thấy con yêu ma ở đâu. Nhưng ông ta lại phát hiện con yêu ma này vẫn ở trong khu vực này thôi.

Ông ta nghĩ một lúc rồi nói.

“Đằng lão, nếu chúng ta huỷ toàn bộ những thi thể ở đây, chắc chắn con yêu tà này sẽ lộ ra.”

“Huỷ thi thể? Cách này……không được thỏa đáng cho lắm.” Đằng lão lắc đầu.

Thi thể yêu ma quỷ quái thì thôi đi, còn thi thể của nhân loại thì sao. Làm sao có thể làm thế, đây là đi ngược lại Nho đạo.

“Vậy…..vậy cứ trì hoãn thế này, con yêu ma kia sẽ chạy mấy, lần sau muốn bắt được sẽ rất khó.” Bạch Đại Nho vẫn kiên trì thuyết phục.

“Này……” Lão Đằng do dự một lát.

“Hai vị lùi xuống đi, chuyện vặt này cứ giao cho ta.” Lâm Tiêu đi đến bên cạnh hai người nói.

“Ồ, tiểu hữu đã nhìn ra con yêu ma kia?” Hai người ngạc nhiên hỏi.

Nếu chỉ dựa vào hai người họ dùng mắt thường và linh thức thì sẽ không tra được khí tức của con yêu ma kia.

“Thực ra……chả cần nhìn. Ta đoán bừa cũng biết con yêu ma này ở đâu!” Lâm Tiêu cười nói.

Hai bị đại năng càng sốc, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ. Có thể đoán bừa à? đoán thế nào?

Lâm Tiêu đi lên trước hai bước nói.

“Đầu tiên, con yêu ma này khẳng định sợ chúng ta huỷ hết thi thể ở đây bắt nó hiện thân. Vì thế nó sẽ dùng huyễn thuật hoá thành thi thể nhân loài chứ không phải yêu ma. Cho nên có thể loại bỏ được những thi thể kia.”

“Thứ hai, trong thi thể nhân loài, nếu so thi thể võ tu thì dùng huyễn thuật hoá thành thi thể Nho gia càng dễ hơn. Nếu các ngươi huỷ thi thể ở đây, chắc chắn sẽ lưu lại thi thể Nho gia sau cùng. Vậy là lại loại bỏ được một phần.”

“Thứ ba, con yêu ma này vừa nãy cũng chỉ ẩn nấp gần đây, nhưng nó sẽ không ở lại chỗ cũ nữa. Theo lý lẽ thông thường người ta phải chọn chỗ an toàn để trốn. Nhưng con yêu ma này vô cùng xảo quyệt!”

“Ở chỗ ta có một câu thế này, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Mà ở đây chỗ nào nguy hiểm nhất, đương nhiên là dưới chân chúng ta rồi.”

“Cho nên lúc con yêu ma này bạo phát màn sương máu, nó có thể đang trốn ở đâu đó rất gần với chúng ta.”

“Nó rất có thể…….”

Lâm Tiêu nói tới đây thì bắt đầu kéo dài âm thanh.

Một giây sao.

Xoẹt! Trường kiếm xuất hiện trên tay.

Trên thân kiếm lửa cháy rực, Lâm Tiêu chém một kiếm về phía một thi thể Nho gia chỉ cách bọn họ có tầm 2 mét.

“Là ngươi, đúng chứ?” Lâm Tiêu nhẹ giọng.

Thi thể kia đang nhắm mắt bỗng mở to mắt, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc, lại có thêm cả chút không cam lòng.

“Tại sao, tại sao có thể phát hiện ra ta!!” Thi thể kia lên tiếng.

“Tại vì……ta đẹp trai!” Lâm Tiêu đắc ý trả lời/

“Hả? là ý gì? ……A!!!”

Trường kiếm đánh ra lửa Hoàng Hồng Dương, con yêu ma còn chưa kịp nói hết câu đã kêu gào thảm thiết trong ngọn lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận