Cho nên sau khi trấn áp lão Đại và lão Nhị tà ma, hắn liền bay về phía hai tên tà ma cuối cùng.
Hắn muốn tốc chiến tốc thắng
Lão Tam và lão Tứ tà ma thấy vậy, cả người đều run lên vài cái.
Thiếu niên nhân loại này là nhân vật gì vậy?
Lão Đại và lão Nhị của bọn chúng đâu?
Chẳng lẽ đều bị thiếu niên kia đối phó rồi?
Chuyện này sao có thể chứ?
Tám người Phật môn kia bọn chúng đối phó đã rất gian nan rồi.
Nếu lại thêm cả thiếu niên này nữa, thì bọn chúng chết chắc rồi.
Hai tên tà ma Sinh Tử Cảnh nhìn nhau một cái rồi bắt đầu bàn bạc.
“Tam ca, sao bây giờ, lão….lão Đại và lão Nhị đều chẳng thấy bóng dáng đâu cả, chúng ta có tiếp tục chiến đấu tiếp không đây?” Lão Tứ đắn đo, gấp gáp truyền âm.
Dựa vào thực lực của hai tên tà ma bọn chúng, chiến đấu với nhiều người như vậy thì đấu không lại, nhưng chạy thì nhất định có thể chạy thoát.
“Hừ!!! Tộc tà ma chúng ta há có thể tham sống sợ chết. Tại sao ngươi lại chạy từ nơi bị phong ấn ra đây, vì sao ngươi không vĩnh viễn ở lại cái nơi bị phong ấn kia đi. Ta đã chịu đựng đủ rồi, cho dù là chết, ta cũng phải khiến cho bộ tộc tà ma một lần nữa trở lại thế gian này!!!” Lão Tam tà ma tức giận quát.
“Nhưng, nhưng chưa nói gì tới đám lừa trọc kia, chỉ với thiếu niên nhân loại thần bí này thôi, chúng ta cũng đã không đối phó được rồi.” Lão Tứ vừa kiêng kỵ vừa sợ sệt nói.
“Hoảng cái gì chứ, ta và ngươi không đối phó được, vậy thì toàn bộ đại quân tà ma điên cuồng kia thì sao. Doanh trận nhân loại bọn chúng có kẻ nào có thể ngăn lại được chứ!!!” Vẻ điên cuồng trong ánh mắt lão Tam lại nổi lên.
Lục Lạc chí bảo của Phật môn đã bị nó nuốt vào trong cơ thể áp chế tới hiện tại.
Dù gì cũng đã tổn thương tới căn nguyên một cách kiệt quệ, vậy thì cứ dứt khoát mà làm thôi…..
“Tam ca, huynh, lẽ nào huynh định…..” Trong ánh mắt lão Tứ lóe lên sự kinh hãi.
“Nếu không thì sao, tình cảnh khó khăn trước mắt của tộc tà ma chúng ta phải giải quyết như thế nào!” Vẻ mặt lão Tam kiên quyết, giống như đã nhìn thấu tất cả.
“....” Sắc mặt lão Tứ khó coi, lại không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng ngay trước khi thiếu niên nhân loại kia bay tới trước mặt, lão tam muốn đứng ra, một giọng nói trầm thấp đã ngăn thiếu niên nhân loại lại.
Người phía trước xin dừng bước, hãy nói rõ thân phận của mình!” Một hòa thượng chặn trước mặt Lâm Tiêu, lạnh lùng nói.
“Hả?!!”
“Đây là…”
“Người của Phật môn này muốn làm gì vậy?”
“Lâm Tiêu rõ ràng là muốn qua đó giúp đỡ, bọn họ làm vậy là có ý gì?”
“Ngữ khí này, chỉ e là sắp xảy ra chuyện rồi!”
Đám người Nho đạo nhận ra Lâm Tiêu đều rất ngạc nhiên nhìn đám hòa thượng của Phật môn, không hiểu tại sao thái độ của đám hòa thượng lại như vậy.
Có quen hay không cũng đều gọi một tiếng thí chủ.
Bây giờ rõ ràng là đám hòa thượng đối với thiếu niên này không có thiện ý, thế này là sao chứ?