Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Chu Tước có tội, xin đại nhân trách phạt!!!”

Hắn thật sự buồn khổ. Tôn thượng đại nhân dốc lòng giúp đỡ hắn như thế, nhưng hắn lại chẳng làm được việc gì cho ra hồn.

“Đứng dậy đi, ngươi có biết thánh địa Dao Trì ở đâu không?” Lâm Tiêu lạnh lùng hỏi.

Giọng nói như tới từ mười tám tầng địa ngục, lạnh buốt thấu xương.

“Được, ngươi đưa ta qua đó, ngay bây giờ!” Lâm Tiêu hờ hững nói.

Viu!!

Chu Tước không chút do dự, trực tiếp biến về nguyên hình.

Chỉ là hình thể lần này duy trì độ lớn khoảng chừng một phần mười.

Kích thước này giúp hắn có thể đạt được tốc độ tối đa.

Lâm Tiêu bước về phía trước, bước lên tấm lưng dày rộng của Chu Tước.

“Bệ hạ, cho ta vài ngày, bây giờ ta sẽ đi đón Anh Túc trở về.” Lâm Tiêu khách khí nói với quân chủ Đại Can.

“Tiểu bằng hữu đi đi, trẫm tin tưởng ngươi!” Quân chủ Đại Can nhận lời.

Vừa dứt lời, đôi cánh Chu Tước dang rộng, hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất trước mắt mọi người.

Chỉ trong nháy mắt, Chu Tước và Lâm Tiêu đã rời khỏi hoàng cung Đại Can.

Tốc độ này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ.

“Bệ hạ, người cảm thấy tiểu bằng hữu Lâm Tiêu có thể đưa công chúa về không?” Đằng lão ở bên cạnh thấp thỏm hỏi.

“Nếu tiểu bằng hữu Lâm Tiêu không thể thì chỉ e là không ai có thể làm được.” Quân chủ Đại Can dõi mắt nhìn về hướng Chu Tước bay đi, thấp giọng đáp.

Mà lúc Chu Tước mang theo Lâm Tiêu bay đi, trên một phi thuyền gần đó, có tám bóng người đuổi theo.

Là tám người của Phật môn.

Sau khi bọn họ đuổi theo hai bước thì bất đắc dĩ dừng lại.

Nhanh!

Quá nhanh rồi.

Với tốc độ của bọn họ, hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ bay của yêu vương.

Hai bên cách biệt một trời một vực. Không thể đem ra so sánh.

“Sư huynh, khí tức của Lâm Tiêu Phật chủ hình như bị sát ý chiếm lĩnh rồi, vậy không sao chứ?”

“Dường như ta đã nhìn thấy máu chảy thành sông, thi cốt chất thành núi rồi.”

“Lâm Tiêu Phật chủ rõ ràng là Phật sống chuyển thế, tại sao lại có sát niệm nồng đậm như vậy, thật khiến người ta không tài nào hiểu nổi.”

Mấy hòa thượng nghi hoặc, kinh ngạc, lại giống như đã hiểu ra điều gì đó.

Hòa thượng sư huynh bất đắc dĩ nhìn vài lần về phương hướng mà Lâm Tiêu Phật chủ biến mất, lại thở dài thêm mấy cái.

“Haizzz, Phật chủ đây là vẫn chưa dứt bỏ hồng trần, vẫn còn đang lịch luyện tại hồng trần đó mà.”

“Đi thôi! Chúng ta bây giờ lập tức trở về Phật môn, báo cáo chuyện này với sư phụ.”

“Có một vài quyết định chỉ có các sư phụ mới có thể đưa ra, chúng ta đừng nghĩ nhiều mà làm gì.”

Những hòa thượng khác nghe vậy đều gật đầu, lập tức chào hỏi với Đằng lão một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.

.............

Ở một nơi khác, Lâm Tiêu đang đứng trên lưng Chu Tước, thu hồi toàn bộ phòng ngự và linh lực bảo hộ, mặc cho gió lạnh vù vù cắt qua da.

Thế này khiến tâm trạng hắn bình ổn lại không ít.

Hắn không trách Chu Tước.

Với thực lực của Chu Tước, nếu như truy sát đám thần tộc Dao Trì kia, nói không chừng có thể giết sạch toàn bộ.

Như vậy sẽ không có chuyện phía sau tại vương triều Đại Can nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui