Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Lão ca thật có mắt, ta đúng là lần đầu tới đây.” Lâm Tiêu khách khí nói.

“Cái gì lão đệ, gọi ta là tiểu ca thôi, ta cũng đâu hơn ngươi là bao nhiêu.”Người này trợn mắt vội vã nói.

Lâm Tiêu nhìn đối phương thêm vài cái nữa, không hơn hắn là bao nhiêu tuổi? Nhìn bề ngoài ít cũng phải 40 tuổi?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tiêu người này thở dài một cái rồi nói.

“Lão đệ, ngươi không phát hiện ra những người xếp hàng ở đây, đại bộ phận đều còn trẻ sao?”

Nghe thấy người này nói thế Lâm Tiêu mới đưa mắt nhìn xung quanh, đúng vậy, hàng ngũ có khoảng nghìn người. Ngoài vài người trẻ tuổi thì đại đa số là trung niên và vài ông lão tóc đã lấm tấm bạc.

“Chả nhẽ cho sức mạnh kỳ lạ trong Dược Sơn này sao?” Lâm Tiêu đoán.

Người đối diện lúc này mới lên tiếng: “Đúng vậy, Dược Sơn này có một cỗ sức mạnh quái dị ăn mòn thiên phú, tư chất, tuổi thọ và cả dung mạo. Hơn nữa không có cách nào hồi phục lại được.”

Lâm Tiêu giật mình một cái, hoá ra là như vậy!!


Khí tức kỳ lạ kia, rốt cuộc là loại sức mạnh gì. Hoặc có thể nói là do hắn xem nhẹ ngọn núi này rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy, đến cả người của thần tộc còn không muốn bước vào đây, vậy thì nơi này sao có thể bình thường.

Sau khi nghe vị tiểu ca này giải thích Lâm Tiêu cũng coi như có chút hiểu biết về ngọn Dược Sơn này.

Báo danh phân nhóm chính là, nhóm Dược Sơn phụ trách vào núi tìm bảo vật đổi điểm. Nhóm Linh Thôn chính là nhóm phụ trách xử lý những bảo vật bị độc khí bao quanh, điểm số sẽ tính theo đồ vật mà họ xử lý được.

Lâm Tiêu: “……”

Cái thần tộc Dao Trì này cũng biết làm ăn thật đấy. Tất cả những việc bất lợi đều đùn cho người khác.

Lâm Tiêu híp mắt lại nghĩ, hắn cảm thấy người trong thần tộc này có vẻ sợ cỗ khí tức ở trong Dược Sơn kia. Vậy hắn có thể ở phương diện này……làm chút gì đó không nhỉ.

“Lão đệ, tiểu ca vào Dược Sơn này đã hơn mười lần, có lòng nhắc ngươi một câu.”


“Nếu được chọn vào nhóm Linh Thôn, xử lý những vật kia cho thần tộc thì số điểm đổi lại cũng không được nhiều, nhưng so với phải vào Dược Sơn thì lại tốt hơn nhiều.”

“Trong Dược Sơn nguy hiểm tứ phía, có một số chỗ cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần lỡ chân bước vào thì cả người sẽ biến thành đen xì tóc bạc phơ, tu vi mất sạch, dung nhan bị huỷ. Thậm chí còn không có cơ hội đi ra nữa.” vị tiểu ca chân thành nói.

“Được, cám ơn tiểu ca nhắc nhở.” Lâm Tiêu nói một câu cám ơn.

Lòng nghĩ bản thân không phí 1 vạn linh thạch rồi, coi như lời được phần tin tức này.

Vị tiểu ca kia vẫy vẫy tay rồi tiếp tục làm việc của mình. Rất nhanh sau đó đã tới lượt Lâm Tiêu. Dưới sự hướng dẫn của người phụ trách báo danh, Lâm Tiêu đặt tay lên khí cụ đo phẩm chất.

Một lúc sau mọi chuyện nằm trong sự sắp xếp của hắn. Khí cụ đo phẩm chất phát ra ánh sáng chói mắt.

“Đỉnh, đỉnh cấp luyện sư, đỉnh, đỉnh cấp thiên tài địa bảo!!!” người phụ trách hét lên.

“Cái gì! Vậy mà phát hiện được người có hai đặc tính đỉnh cấp!!”

“Người như thế này còn cần vào Dược Sơn làm gì, tuỳ tiện tìm một thế lực lớn nào rồi gia nhập là được rồi mà, thể nào chả được bồi dưỡng.”

“Hâm mộ thật, ta nhớ lần trước cũng có một kẻ đỉnh cấp tư chất luyện đan được trưởng lão của thần tộc nhận làm đệ tử chân truyền.”

“Phí lời! đỉnh cấp luyện đan đó, thiên hạ này có mấy kẻ như thế!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận